Khương Tự có thói quen ngủ trưa, có lẽ vì nhịn một đêm, nên giấc ngủ này ngủ gần nửa ngày, đợi mở mắt ra đã sắp đến chạng vạng.
Úc Cẩn đang dựa trên giường thấp cách đó không xa đọc sách, thấy Khương Tự mở mắt, để sách sang bên cạnh thò qua: “Tỉnh rồi.”
Khương Tự ngồi dậy: “Ta ngủ lâu lắm không?”
“ Thời gian ngủ không ngắn, có thể thấy được đêm qua mệt muốn chết rồi.” Úc Cẩn rót một chén nước đưa qua.
Khương Tự nhận chén uống mấy ngụm, cái cảm giác uể oải do ngủ lâu mới biến mất.
“Có một tin tức tốt nói cho nàng.”
Khương Tự thả chén nước xuống, cười hỏi: “ Tin tức tốt gì?”
“Vinh Dương trưởng công chúa chết rồi.”
Khương Tự không khỏi thu lại ý cười.
Vinh Dương trưởng công chúa chết, điều này có chút ngoài ý muốn.
“Chết như thế nào?”
Lẽ nào chịu không nổi đả kích tự sát? Cái này rất không giống việc mà Vinh Dương trưởng công chúa sẽ làm được.
Úc Cẩn vân đạm phong khinh nói: “Bị Thôi Tự giết.”
Khương Tự càng lắp bắp kinh hãi: “Thôi Tự chẳng lẽ điên rồi? Ông ta giết Vinh Dương trưởng công chúa, phụ hoàng chắc chắn sẽ không tha cho ông ta cùng Thôi gia.”
Úc Cẩn cười cười: “Ông ta không cần phải sợ, vì ổng giết Vinh Dương trưởng công chúa xong liền tự vẫn luôn rồi.”
Khương Tự trầm mặc.
Thôi Tự cùng Vinh Dương trưởng công chúa kết thúc như thế, là điều nàng tuyệt đối không nghĩ tới.
“Ta vốn dĩ coi thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081299/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.