Cảnh Minh Đế nhất thời sững sờ, một hồi lâu mờ mịt nhìn về phía Phan Hải: “ Hắn nói gì cơ?”
Phan Hải vẻ mặt đau khổ lặp lại: “Thôi tướng quân giết trưởng công chúa, sau đó tự sát……”
Cảnh Minh Đế nhấc tay đỡ trán, trước mắt biến thành từng đợt màu đen.
Bên tai vang vọng tiếng khóc của Thôi Dật, làm ông càng đau đầu hơn.
Rối loạn, rối loạn, thế đạo này thật rối loạn.
Ông chỉ theo lẽ công bằng trừng trị Vinh Dương thôi, tại sao Thôi Tự lại dám giết người? Còn có để Hoàng Thượng ông vào mắt nữa không!
Đối với Vinh Dương trưởng công chúa, Cảnh Minh Đế vẫn còn có tình cảm huynh muội, tuy bởi vì Vinh Dương trưởng công chúa năm lần bảy lượt tùy hứng hồ nháo mà mài mòn gần như sắp mất, nhưng vẫn cảm thấy khổ sở.
Tiếng khóc của Thôi Dật quấy nhiễu làm ông tâm phiền ý loạn.
“Cữu cữu, làm sao bây giờ đây?”
Nhìn cháu trai ngốc khóc lóc, Cảnh Minh Đế đột nhiên nghĩ đến Khương Trạm xung phong thỉnh cầu đi canh giữ biên cương.
Hai đứa trẻ không chênh lệch nhau mấy, biểu hiện lại hoàn toàn khác xa ……
Có điều lúc này ông không có biện pháp trách móc nặng nề đứa cháu trai này, thở dài nói: “Chớ khóc, trẫm sẽ sai người an táng cho cha mẹ ngươi thật tốt, cũng sắp xếp thỏa đáng cho ngươi……”
Thôi Dật khóc lớn hơn nữa, vừa khóc vừa quẹt mũi: “Cữu cữu, con có một thỉnh cầu ——”
“Ngươi nói.” Huyệt Thái Dương Cảnh Minh Đế giật thình thịch.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081298/chuong-521.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.