Cảnh Minh Đế nhìn Phan Hải một cái.
Phan Hải lui ra ngoài, đóng cửa lại rồi canh giữ ở bên ngoài.
Trong lòng Úc Cẩn trở nên nghiêm túc, trên mặt vẫn như cũ không có bao nhiêu biến hóa.
Sau một lát trầm mặc, Cảnh Minh Đế mở miệng: “ Chuyện Trần mỹ nhân độc hại Thập Ngũ công chúa, ngươi còn nhớ chứ?”
Úc Cẩn gật đầu.
Loại chuyện này ai mà quên được, lời dạo đầu này của phụ hoàng chẳng ra sao cả.
“Trẫm hoài nghi sau lưng Trần mỹ nhân còn có người.”
Úc Cẩn trầm mặc một lát, rồi nói: “Phụ hoàng thánh minh.”
Cảnh Minh Đế liếc Úc Cẩn một cái: “Được rồi, gọi ngươi tới không phải nghe ngươi vuốt mông ngựa, trẫm có việc muốn giao cho ngươi.”
Chủ yếu là mông ngựa này cũng quá không có hàm lượng, bốn chữ khô khan thuần túy làm cho người ta không biết nói gì.
“Phụ hoàng ngài nói.”
Ngón tay Cảnh Minh Đế gõ gõ chặn giấy bạch ngọc trên bàn, thanh âm hạ thấp: “Trẫm muốn để ngươi thử tìm ra người này.”
Úc Cẩn lập tức sửng sốt, sau đó chính là thầm vui sướng.
Hắn và A Tự đuổi theo đầu mối tổ tôn Ô Miêu kia, đang lo không có cách nào thâm nhập vào trong cung điều tra, không nghĩ tới đang ngủ gà ngủ gật lại có người đưa gối đầu tới.
Thấy Úc Cẩn không tỏ thái độ gì, Cảnh Minh Đế hỏi: “Cảm thấy khó xử?”
Úc Cẩn thu hồi suy nghĩ, trên mặt đúng lúc toát ra vẻ chần chờ.
Khó xử đương nhiên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081268/chuong-491.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.