Úc Cẩn thả Khương Tự xuống, nhíu mày nhìn lướt qua cửa phòng.
Hắn và A Tự làm vài chuyện không biết xấu hổ thời gian lâu, bọn nha hoàn bên người A Tự đều có phần thức thời, loại thời điểm này tự nhiên sẽ biết tránh đi.
Là ai không có nhãn lực như vậy?
Đang chửi thầm, tiếng đập cửa đột nhiên ngừng, sau đó không lâu cửa sổ bị đập vang.
Úc Cẩn đi qua, dùng sức kéo ra cửa sổ, liền thấy Nhị Ngưu hai chân trước gác bệ cửa sổ, chân sau dùng sức giẫm một cái, nhảy tới trên người hắn.
“Gâu gâu!” Nhị Ngưu phe phẩy cái đuôi thân thiết với Úc Cẩn.
Úc Cẩn vốn dĩ muốn phát hỏa lập tức biến mất, bất đắc dĩ sờ sờ đầu Nhị Ngưu, trách mắng: “Mau đi xuống.”
Ôm ấp của hắn là để lại cho A Tự, Nhị Ngưu gia hỏa này treo ở trước ngực hắn làm gì?
Nhị Ngưu bốn chân rơi xuống đất, bỏ qua Úc Cẩn, đi đến trước mặt Khương Tự lấy lòng kêu hai tiếng.
Khương Tự cười vuốt ve bộ lông rậm rạp trên lưng Nhị Ngưu: “Đừng nóng vội, thịt chưng đợi lát nữa là được rồi.”
Ý cười bên môi Úc Cẩn thu lại, hỏi: “Thịt chưng? Thịt chưng gì cơ?”
Khương Tự cười khanh khách nói: “Sáng hôm nay có bảo phòng bếp làm thịt chưng.”
Nhìn thê tử lúm đồng tiền như hoa, lại nhìn lại Nhị Ngưu vẻ mặt thèm nhỏ dãi, Úc Cẩn nhất thời nổi giận: “Nhị Ngưu có thịt xương là đủ rồi, còn ăn thịt chưng gì nữa!”
Thật quá đáng, quá không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081259/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.