Khi Úc Cẩn trở lại Dục Hợp Uyển, Khương Tự còn đang ngủ.
Hắn phất phất tay, ra hiệu A Xảo lui xuống đi.
Đã sắp bắt đầu mùa đông, cũng may năm nay khí lạnh tới muộn, trong phòng độ ấm thích hợp.
Cửa sổ mở rộng lùa làn gió se lạnh thoải mái vào trong, thổi trúng màn lụa màu thu hương hơi hơi đong đưa, tựa như tầng tầng cuộn sóng lăn tăn.
Người nằm trên giường hô hấp đều đều, lông mi dài mà dày hạ xuống dưới mắt một bóng râm, màu da dường như quá mức trắng nõn, hiện ra vài phần tái nhợt.
Úc Cẩn nhìn người chăm chú ngủ say, lòng tràn đầy vui mừng.
A Tự chẳng những gả cho hắn, hiện giờ còn có thai, chẳng mấy chốc sẽ sinh hạ đứa con huyết mạch tương liên với hai người bọn họ.
Vừa nghĩ như vậy, Úc Cẩn lại sinh ra vài phần chờ mong với với tiểu gia hỏa sắp chào đời.
Hắn cầm tay Khương Tự, nhẹ nhàng vuốt ve.
A Tự có hơi gầy ……
Hắn nghĩ, không khỏi có chút lo lắng.
“Nghĩ gì vậy?” Thanh âm mềm nhẹ truyền đến, Khương Tự mở bừng mắt.
Úc Cẩn thân thể hơi nghiêng về trước, xin lỗi nói: “Đánh thức nàng?”
Khương Tự ngồi dậy, cười nói: “Ngủ đủ rồi. Thế nào, hôm nay tiến cung toàn thân mà lui?”
Úc Cẩn cười sờ sờ bụng nhỏ của nàng: “Có tiểu gia hỏa này làm bùa hộ mệnh, tự nhiên toàn thân mà lui.”
Hắn đơn giản nói lại việc trải qua một chút, nhắc tới lão trưởng sử: “Nàng cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081239/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.