Ngày tiến cung dự tiệc, trời còn chưa sáng đã rơi tuyết mỏng, tựa tuyết phi tuyết, rơi xuống trên mặt đất liền hóa thành nước đá.
Không trung phủ kín tầng tầng lớp lớp mây, lộ ra màu xanh lá.
Phùng lão phu nhân dậy sớm, đuổi A Phúc đến Hải Đường Cư xem Khương Tự thu thập thế nào rồi.
Đợi ước chừng ba mươi phút, Khương Tự theo A Phúc đi đến.
Phùng lão phu nhân từ trên xuống dưới đánh giá nàng, trước xem kiểu tóc, lại xem quần áo, cuối cùng ngay cả hoa văn trên giày đều không quên đảo qua, lúc này mới cười hỏi: “Đêm qua ngủ ngon giấc không?”
Khương Tự khẽ gật đầu: “Ngon ạ.”
“Vào cung phải giữ quy củ, không nên nhìn đừng nhìn, không nên nói đừng nói, người khác làm thế nào ngươi liền làm thế đó. Có một điều phải nhớ, trăm triệu không thể gây hoạ……” Phùng lão phu nhân dặn dò.
Hưng phấn nhận được thiệp mời qua đi, dư lại đó là lo lắng.
Phùng lão phu nhân hậu tri hậu giác nhớ lại, cháu gái này của bà cũng không phải đứa tính tình tốt gì, ở trong cung nếu nhất thời nổi tính chống đối quý nhân, vậy thì thật khó lường.
“ Nhớ rõ chưa?”
Khương Tự rũ mắt gật đầu: “Rồi ạ.”
Phùng lão phu nhân một hơi nghẹn ở trong cổ họng.
Bà nước miếng đều làm phí rồi, nha đầu này không thể nhiều lời vài câu sao!
“Được rồi, đi sớm sớm đi, nhớ kỹ mang theo lò sưởi tay.”
“Cháu gái cáo lui.”
Khương Tự khom người với Phùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081127/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.