Thiệp mời mạ vàng khắc hoa, nhẹ nhàng tinh xảo, nhưng dừng ở trong tay Phùng lão phu nhân lại nặng ngàn cân.
Bà nhìn đi nhìn lại vài lần, xác định thiệp là cho Tứ cô nương Đông Bình Bá phủ không thể nghi ngờ, lúc này mới nâng chung trà lên một hơi uống cạn, mang theo kích động khó nén phân phó A Phúc: “Đi mời Tứ cô nương lại đây!”
A Phúc một đường chạy chậm đến Hải Đường Cư mời người, trên đường bồi Khương Tự hồi Từ Tâm Đường, lưng khom rồi khom, nhìn về phía Khương Tự ánh mắt mang theo khó hiểu cùng kính sợ.
Tứ cô nương vô thanh vô tức, làm sao lại nhận được thiệp mời trong cung?
Thật sự là không thể tưởng tượng!
“Lão phu nhân, Tứ cô nương tới rồi.”
Phùng lão phu nhân đè thiệp mời ở dưới tay: “Mời Tứ cô nương tiến vào.”
Nha hoàn thủ vệ treo mành bông vải lên, một thiếu nữ mặc áo choàng đỏ thẫm bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng đi đến.
Nhìn thấy thân đỏ thẫm kia, tâm tình Phùng lão phu nhân bất giác sảng khoái.
Tứ nha đầu mặc màu sắc rực rỡ vui vẻ, không giống mấy tiểu cô nương đó toàn mặc màu trắng tự cho là thanh lệ vô song, không nghĩ rằng thanh lệ hay không thanh lệ liên quan gì đến việc ngươi mặc y phục có màu sắc gì, thuần túy phải xem gương mặt kìa.
Chỉ bằng gương mặt này của Tứ nha đầu, cũng khó trách là có tạo hóa.
Khương Tự vào phòng, cởi áo choàng xuống giao cho nha hoàn một bên, doanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081126/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.