Khương An Thành là chủ của một phủ, muốn mang theo nữ nhi ra cửa đương nhiên không cần bẩm báo với Phùng lão phu nhân, người gác cổng mới đổi nhìn theo cha con hai người rời đi, tiếp tục đề cao tinh thần thủ vệ.
“Tự Nhi muốn đi dạo nơi nào?”
“Nữ nhi muốn đi dạo cửa hàng son phấn, nghe nói có một cửa hàng son phấn mới mở không lâu rất là náo nhiệt, hương lộ rất được hoan nghênh.”
“Cửa hàng son phấn à ——” Khương An Thành có chút tiếc nuối.
Ông một đại lão gia đi dạo loại địa phương này không thích hợp lắm.
Cùng Khương Tự đi vào cửa hàng son phấn treo biển “Lộ Sinh Hương”, Khương An Thành dừng bước: “Tự Nhi, con đi dạo đi, vi phụ ở quán trà bên này chờ con.”
Khương Tự lập tức lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Vậy làm phiền phụ thân đợi con.”
Từ lúc hai khoản hương lộ mới mở bán ở Lộ Sinh Hương, cửa hàng son phấn nho nhỏ càng thêm náo nhiệt, lúc này đã có không ít người tới mua son phấn hương lộ.
Khương Tự mang theo A Xảo đi vào, Tú nương tử vừa thấy A Xảo lập tức ra chào.
A Xảo khẽ lắc đầu.
Trải qua này mấy tháng bận rộn, Tú nương tử dần dần thoát khỏi nỗi đau tang nữ. Hoặc là nói, nỗi đau ấy vĩnh viễn dằn xuống đáy lòng, mà cửa hàng son phấn nho nhỏ này lại tiếp nhận tất cả ký thác của Tú nương tử đối với tương lai, làm nàng có thể cắn răng bước tiếp.
Tú nương tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081089/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.