Khương Tự không quay đầu lại, lại nghe ra thân phận của giọng nói này: Đây là bà tử quản sự nội trạch - Triệu quản sự.
Tất cả những khoản như sắp xếp, tiền lương, điều hành hạ nhân trong nội viện đều thuộc sự quản lý của Triệu quản sự, có thể nói ở hậu viện Bá phủ ngoại trừ các chủ tử ra thì những người còn lại đều rất nể mặt Triệu quản sự.
Triệu quản sự là người khôn khéo, có đầu óc thông minh, Khương Tự đã từng nghe qua sự tích bà giáo huấn tiểu nha hoàn.
Khương Tự hơi dừng một chút, nghiêng đầu nở một nụ cười sáng lạn với Triệu quản sự: “Triệu ma ma thật sự không biết ta?”
Triệu quản sự một đôi mắt giống như đèn tuyết, tỉ mỉ đánh giá Khương Tự, nhíu mày nói: “Không biết, ngươi là hạ nhân ở đâu?”
Tiểu nha hoàn này rất bình thường, giống như tùy ý là có thể bắt gặp, nhưng bà nhìn người rất chuẩn, dù có khuôn mặt bình thường nhưng chỉ cần trải qua đôi mắt của bà không có đạo lý một chút ấn tượng đều không để lại.
Khương Tự thở dài trong lòng.
Thường đi lại ở bờ sông nào có không ướt giày, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị phát hiện, xem ra về sau phải đổi biện pháp chuồn ra ngoài thôi.
Đương nhiên, trước mắt không phải thời điểm nghĩ cái này, chạy nhanh thoát thân mới là đúng đắn.
Khương Tự hơi hơi nâng cằm, cười ngọt ngào với Triệu quản sự: “Không biết càng tốt.”
Nàng nói xong xách váy nhanh chân bỏ chạy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081088/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.