Cảnh Minh đế là một minh quân, thân là minh quân đương nhiên không thể quá tùy hứng, ngoài con trai của mình ra, với thần dân khó mà nói thưởng liền thưởng, nói phạt liền phạt.
Giờ phút này tuy ông nổi lên một ít lòng đồng tình với vị cô nương xui xẻo kia, lại không có khả năng lập tức ban thưởng đồ vật tăng thể diện cho nàng, bằng không ngự sử sẽ mắng ông trầm mê nữ sắc muốn mở rộng hậu cung làm sao bây giờ?
Trong lòng chuyển qua những ý niệm này, Cảnh Minh đế nhìn về phía nhi tử mặt phủ hàn sương, cười nói: “Dù sao cũng là biểu đệ của ngươi, đừng nói khó nghe quá.”
Úc Cẩn mặt không biểu tình nói: “Nhi thần giúp lý không giúp thân.”
Vô luận là giúp lý hay là giúp thân, đều là giúp A Tự, còn về tên khốn kiếp Quý Sùng Dịch, sớm muộn gì cũng có ngày hắn thu thập xả giận cho A Tự.
Cảnh Minh đế thở dài: “Ngươi đó, xem ra rất thích hợp theo Chân Thế Thành làm việc.”
Quá ngay thẳng mà, ngay cả lời dễ nghe cũng không biết nói, không giống người trong hoàng thất tí nào.
Không biết vì sao, Cảnh Minh đế tuy ghét bỏ, nhưng sâu trong nội tâm lại có chút lo lắng.
“ Công việc làm không tồi, về sau không ngừng cố gắng, đi xuống đi.”
“Nhi thần cáo lui.” Cho đến khi đi ra đại môn hoàng cung, Úc Cẩn vẫn chẳng hiểu ra sao, hoàn toàn không rõ mục đích bị gọi tiến cung là cái gì.
Quay đầu nhìn thoáng qua tường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2080997/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.