Chưa đợi lão Tần quay lại đón người, cuối cùng Khương An Thành dùng kỹ xảo đánh xe mới lạ vội vàng ngồi xe ngựa trở về nhà mình, vừa xuống xe ngựa liền tìm Khương Tự tố khổ.
Khương Tự vốn tưởng rằng sẽ bị phụ thân đại nhân quở trách vài câu, không nghĩ tới Khương An Thành vừa mở miệng đã mắng tới trên đầu Khương Trạm: “ Nhị ca con là cái thằng hỗn trướng, lúc trước chọn người làm xa phu cho con, vỗ ngực nói người thành thật đáng tin, quả nhiên một chữ của thằng nhóc chết tiệt đó nói đều không thể tin.”
Khương Tự xấu hổ cười cười.
Lúc trước thu lão Tần nhập phủ, nàng không tiện ra mặt, liền nhờ Nhị ca hỗ trợ, không nghĩ tới lúc này lại khiến Nhị ca cõng nồi.
Khương An Thành càng nghĩ càng giận: “Ghê tởm hơn chính là thằng nhóc thúi đó để cho người ta cưỡi ngựa của ta đi mất, chính là cái tên nha dịch trẻ tuổi thủ hạ của Chân đại kia. Hừ, nhìn tướng mạo đường đường, thế mà lại đi theo Nhị ca con lăn lộn, có thể thấy cũng chẳng phải người đàng hoàng gì.”
Khương Tự khóe miệng hơi co rút.
Phụ thân đại nhân đây là ghét bỏ Nhị ca, phàm là người giao tiếp với Nhị ca đều liệt vào đám bạn hư hỏng đây mà.
Có điều nghĩ đến người nọ là Úc Thất, nàng liền không sinh ra tí ti lòng đồng tình nào.
Ừm, cứ để cho phụ thân đại nhân ghét bỏ hơn nữa đi.
Khương An Thành mắng xong, cảm thấy thống khoái hơn, đương nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2080996/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.