Từ biệt Huyện úy, đoàn người Khương Tự rất nhanh liền ra khỏi Thanh Ngưu trấn.
Sau cơn mưa mới tạnh, cây cối hai bên đường tràn đầy sức sống, màu xanh lục dày đặc tựa như màu nước lưu động.
Mùi bùn đất ẩm ướt đập vào mặt, móng ngựa giẫm trên con đường bùn lầy, làm chậm lại tốc độ di chuyển của xa mã.
“ Ơ, đây không phải là huynh muội Lý thị sao?” Khương Trạm ghìm chặt dây cương, đưa tay chỉ chỉ.
Dưới đại thụ cách đó không xa có một đám người, cầm đầu chính là huynh muội Lý thị.
Nhà hai huynh muội ở Đại Dương trấn, cách Thanh Ngưu trấn không xa, con cái nhà thôn hào phú hộ đến cùng không thể so được với quý nữ cùng công tử của kinh thành, bao gồm Lý cô nương ở trong một đám người cũng phải đi bộ.
Úc Cẩn lãnh đạm liếc qua hướng kia một cái.
Tiểu tử này đều sợ tè ra quần rồi, lẽ nào tà tâm còn chưa chết?
Nghiêng đầu nhìn thoáng qua xe ngựa, Úc Cẩn thầm giật mình.
Sẽ không phải là tìm A Tự cáo trạng chứ?
Lý công tử căn bản không dám nhìn hướng Úc Cẩn, vội vàng vẫy gọi Khương Trạm: “ Tưởng huynh, muội muội ta muốn cùng lệnh muội nói lời tạm biệt.”
Sắc mặt Úc Cẩn lập tức khó coi hẳn, nhếch miệng cười lạnh.
Tiểu Vương bát đản tiến bộ nha, biết thông qua muội muội lôi kéo làm quen cơ đấy, có điều A Tự mới không nguyện ý phản ứng với người xa lạ vô sự mà ân cần đâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2080892/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.