Úc Cẩn mặt không biểu tình đi tới, Khương Trạm không khỏi da đầu tê rần.
Dư Thất ca sao đằng đằng sát khí thế? Không phải là uống quá nhiều trà nên nghẹn đến hoảng chứ?
Mưa to vang ào ào, hợp thành dòng theo mái cong chảy xuống.
Khương Trạm lóe lên ý nghĩ này, đang vui sướng nghe tiếng mưa rơi hai chân không khỏi kẹp chặt, đột nhiên cảm thấy nhu cầu cấp bách là đi nhà xí một chuyến.
“Dư Thất ca, huynh trước bồi Lý huynh trò chuyện, ta đi tịnh phòng một lát.”
Khương Trạm vừa đi, Úc Cẩn híp mắt đánh giá Lý công tử.
Trong chớp nhoáng này, Lý công tử có loại cảm giác như bị thợ săn để mắt tới.
“ Vào uống trà?” Úc Cẩn không chút khách khí đẩy ra cửa phòng Khương Trạm, khóe môi nhếch lên nụ cười yếu ớt.
Lý công tử chớp chớp mắt, cảm thấy vừa rồi suy nghĩ nhiều, đi theo sau lưng Úc Cẩn đi vào.
Cửa khép lại, phát ra một tiếng vang cọt kẹt, rơi vào trong tai Lý công tử có chút chói tai.
Hắn không khỏi quay người, liền thấy thiếu niên tuấn mỹ phi phàm ấy chẳng biết lúc nào đã đứng ở đằng sau, gọn gàng mà dứt khoát cài chốt cửa.
“ Ngươi làm gì?” Đến lúc này Lý công tử còn không cảm nhận được không thích hợp thì đúng là choáng váng rồi.
Úc Cẩn miễn cưỡng dựa vào cửa, hai tay vẫn ôm trước ngực: “ Tục ngữ nói vô sự mà ân cần không phải lừa đảo tức là đạo chích, nói mục đích ngươi tới uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2080891/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.