Ngã xuống vực là đã thảm rồi? Chưa đủ thảm đâu! Còn có gì thảm hại hơn so với việc ngã xuống vực? Nếu nhất định phải nói thì không thể nghi ngờ đó chính là ngã xuống vực rồi hôn mê, kế tiếp bị gió mưa lay tỉnh, cuối cùng phát hiện ra có một vết thương trên trán.
Và Nguyệt Chi Loạn lại phù hợp với một loạt yêu cầu giả thiết bi kịch này.
Nàng sờ lên miệng vết thương, mưa rơi từ trên trời, thật sự không thể phân rõ ở đó là máu hay là mưa nữa! Cả người Nguyệt Chi Loạn đều đau muốn chết, nàng miễn cưỡng đứng lên, thấy cách đó không xa là Ly Tuyệt hôn mê bất tỉnh, tim lập tức ngã xuống đáy cốc.
Khi lăn xuống, tiếng răng rắc kia nàng nghe rất rõ ràng, lúc ấy cánh tay Ly Tuyệt gối lên che chở phía sau nàng, không thể nghi ngờ tiếng kia chính là tiếng gãy tay.
Lắc lư chậm rãi đi qua, nàng run rẩy đặt tay ở dưới mũi Ly Tuyệt, hô, may quá, còn thở! Thật sự là hù chết nàng.
Đặt mông xuống mặt đất, nàng chưa từng sợ hãi như vậy, sợ rằng Ly Tuyệt sẽ ngủ một giấc không tỉnh, sợ rằng vì sai lầm của mình mà làm hạnh phúc bản thân tới tay còn trốn mất, sợ rằng trên đời này sẽ không còn một người có thể chấp chứa nàng, để cho nàng hồ nháo, sợ rằng giấy bút kia sau này sẽ không thấy chủ nhân của mình.
Mưa vẫn rơi, rơi tí tách xuống đất khiến người ta không kiên cường nổi... Lắc lắc đầu, hiện tại không phải là lúc nàng nghĩ mấy cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam-thu-va-tu-hoa-khoi/1419340/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.