Nguyệt Chi Loạn tự sướng trong đầu bằng hai người nào đó đã đi xa, không chút chú ý đến Ly Tuyệt đã đến gần nàng, càng không chú ý đến ánh mắt không tốt của Ly Tuyệt.
- Ti Mộ rất đẹp sao? - Nhìn đi nhìn đi, mắt sắp lồi luôn! Một người cũng đẹp như vậy là ta đứng ở đây mà ngươi lại không nhìn?
- Đúng vậy, không giống nữ tử vùng sông nước Giang Nam! Chậc chậc, phong cách thật hoang dã. Nhưng mà ta thích! - Nguyệt Chi Loạn thì thào tự nói, trong mắt lộ vẻ thưởng thức, tự nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh, tựa hồ như cảm giác được điều gì, khóe miệng giật giật gắng sức chịu đựng không quay đầu lại, tiếp tục nói - Đáng tiếc lòng ta đã có người, nữ tử đẹp hơn nữa thì trong mắt ta cũng chỉ là bộ xương khô! Quả nhiên vẫn là Tiểu Tuyệt Nhi nhà ta xinh đẹp tuyệt luân nhất! Ối Tiểu Tuyệt Nhi, ngươi đến lúc nào vậy? - Phù, may mà ta thông minh, nếu không, chết thế nào cũng không biết, híc! Thấy sắc mặt Ly Tuyệt tốt hơn một chút thì Nguyệt Chi Loạn mới nhả ra khí.
Nguyệt Chi Loạn nhìn thoáng qua phía sau, ủa, thiếu nữ đeo kiếm võ sĩ đâu rồi? Cau mày, lại một người tổn thương vì tình! Amen! Đứa nhỏ đáng thương!
- Ngươi đang nhìn gì? - Ly Tuyệt thấy Nguyệt Chi Loạn như đang tìm cái gì thì cũng nhìn theo hỏi.
- À không có gì - Nguyệt Chi Loạn lắc đầu, bỏ đi, chuyện chẳng liên quan đến mình - Tiểu Tuyệt Nhi, mau mở trói cho ta với! - Vươn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam-thu-va-tu-hoa-khoi/1419339/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.