Có một cụm từ là vui quá hóa buồn, bốn người này rõ ràng thuộc loại này. Từ cuộc sống đại gia trong bảy ngày lập tức ngã xuống từ trên mây, đúng là bi thảm đến cùng cực. Đặc biệt là bốn người thuộc loại phế thải này, trừ bỏ sống phóng túng thì cái gì cũng không muốn làm, không làm việc nhà, vận động cũng không có khả năng, ở cổ đại sử dụng chữ phồn thể, viết bằng bút lông nên lại thành thất học. Nói thật trên đường tiện tay túm một người cũng văn hóa hơn các nàng.
Niệm Khanh và Vị Triều hiển nhiên là không biết bọn họ vô dụng đến như thế, trưởng thành là hình người nhưng bên trong đều là bao cỏ! Cũng may vốn không trông đợi gì ở bọn họ, chỉ chạy đi mua đồ linh tinh mà cũng mất cả buổi, cho nên các nàng trong lòng cũng có chút khách sáo với bọn họ, dù sao cứ như vậy mà muốn ăn bám tứ đại hoa khôi các nàng thì giá của các nàng cũng quá rẻ rồi.
Hiện tại bốn cầm thú đang ở trong tình trạng buồn bực cực độ.
- A! Vì sao! Vì sao chúng ta lại ở trong này rửa đồ ăn! – Phong Chi Lâu ném một quả dưa chuột qua thùng gỗ - Mặt anh đây giống loại người làm loại chuyện này sao? Niệm Khanh chết tiệt kia, muốn tra tấn thì tra tấn lão đại, dựa vào cái gì còn muốn tính sổ với ta? Anh húp cháo hoa mà sống qua bảy ngày, giờ còn chưa cho ta ăn thịt! Ta muốn đi giết nàng!
Lạc Lạc liếc Phong Chi Lâu một cái, bình tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam-thu-va-tu-hoa-khoi/1419266/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.