- Đại phu, vị công tử này thế nào? – Niệm Khanh đứng bên cạnh nhìn tên đang giả bệnh nằm trên tháp, cười cười hỏi.
- Niệm Khanh cô nương, Vị Triều cô nương, vị công tử này căn bản không gãy xương đùi! – Lão đại phu làm nghề y hơn mười năm không có khả năng ngay cả bệnh này cũng không sờ ra, cho nên lão vừa mở miệng nói liền khiến ba người đứng phía sau nóng nảy.
- Sao có thể? – Hoa Chi Phá làm vẻ mặt thực kinh ngạc – Vậy vì sao đệ đệ của chúng ta đau như thế?
Đệ đệ? Lão đại phu trừng mắt nhìn Hoa Chi Phá, nói đùa, mạch tượng của người trên tháp rõ ràng chỉ là nữ tử, sao có thể là "đệ đệ"? Tay bắt mạch lần nữa, đúng vậy, là nữ tử.
- Đúng vậy, ta đau quá... - Tự nhéo mình một cái, Phong Chi Lâu khóc không ra nước mắt, sao lại tới mức bi thảm như thế này?
- À... dựa theo kinh nghiệm làm nghề y nhiều năm của lão phu, vị 'công tử' này chắn hẳn là bị nội thương, cho nên trong lúc nắn xương nhìn không ra. Ừm...đúng vậy – Nói thật lão đại phu cũng không rõ rốt cuộc là có chuyện gì nhưng cũng không muốn ở trước mặt hai vị cô nương phải thừa nhận bản thân không đủ khả năng, nói thế nào thì hắn cũng là lang trung đứng đầu Ô Tô, không có chuyện bệnh nhỏ mà cũng không biết.
- Nội thương? – Hai chữ này là của Vị Triều nãy giờ đứng ở một bên lạnh lùng nhìn, nàng hơi nhíu mi nhưng cũng không nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam-thu-va-tu-hoa-khoi/1419264/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.