Tân Diệu liền đáp lời: “Bệ hạ, Chu Lục không chỉ mang dây khoai lang về, mà còn mang theo một ít củ khoai lang. Chỉ tiếc vì trên biển ẩm ướt, đường xa vạn dặm, chỉ còn lại vài củ ăn được.”
Hưng Nguyên Đế lập tức hỏi: “Khoai lang mang về hiện giờ ở đâu?”
Tân Diệu nâng giỏ trên tay lên: “Vi thần đã mang đến đây.”
Hưng Nguyên Đế không kiềm chế được mà đứng dậy: “Mau mở ra xem.”
Tấm vải mỏng che giỏ được vén lên, bên trong là hai củ khoai lang hình thoi màu đỏ sẫm đặt trên lớp vải mềm.
“Đây chính là khoai lang sao?” Hưng Nguyên Đế chăm chú quan sát, trong lòng thầm nghĩ loại củ này nhìn qua thật bình thường.
“Mẫu thân nói rằng, khoai lang không phải là quả.”
“Không phải quả thì là gì?” Ánh mắt Hưng Nguyên Đế không rời khỏi giỏ.
“Là củ.”
“Củ?” Hưng Nguyên Đế đầy hứng thú, hỏi tiếp: “Khoai lang này phải chế biến thế nào?”
Tân Diệu dùng ánh mắt động viên nhìn Lục Chu.
Nàng tuy đã nghe mẫu thân nói qua, nhưng Lục Chulà người tận mắt chứng kiến, tận miệng nếm thử, để hắn nói sẽ thích hợp hơn.
Lục Chudù căng thẳng nhưng trong lòng cảm kích, biết đây là cơ hội Tân Diệu dành cho hắn thể hiện.
“Hồi bẩm Bệ hạ, cách ăn phổ biến nhất ở địa phương là rửa sạch rồi hấp hoặc luộc. Ngoài ra còn có thể nấu cháo hoặc nướng.”
Hưng Nguyên Đế chăm chú lắng nghe, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc: “Lại có nhiều cách ăn đến vậy sao!”
Nhìn hai củ khoai lang đáng thương, Hưng Nguyên Đế nói: “Vậy làm cách đơn giản nhất đi, hấp cách thủy. Tôn Nham!”
Tôn Nham lập tức sắp xếp người mang khoai lang đi chế biến.
Chỉ khoảng hai khắc sau, nữ quan Thượng Thiện mang khoai lang đã hấp chín tiến vào.
Theo quy trình dùng bữa chính thống, không phải Tôn Nham thử độc mà là nữ quan Thượng Thiện. Nhưng với loại khoai lang chưa từng thấy này, cách ăn thế nào khiến nữ quan cũng lúng túng.
Lục Chuvội nói: “Chỉ cần bóc vỏ là ăn được ruột bên trong, thực ra ăn cả vỏ cũng không sao.”
Nữ quan cắt một góc khoai lang ăn thử, sau thời gian chờ đợi, liền dâng khoai lang lên Hưng Nguyên Đế.
Hai củ khoai lang bình thường đến mức không thể bình thường hơn được bóc vỏ kỹ lưỡng, cắt thành từng miếng vừa miệng.
Lục Chunhìn cảnh này, khóe miệng lặng lẽ co giật.
Vạn Tuế Gia ăn uống thật chú trọng!
Hưng Nguyên Đế không kìm được, gắp một miếng khoai lang đưa vào miệng, từ tốn thưởng thức.
Ngọt, mềm, mịn.
Hưng Nguyên Đế lộ vẻ không dám tin, lại ăn thêm một miếng, lúc này mới xác nhận rằng vị giác không lừa dối ông.
“Sao có thể thế này?” Hưng Nguyên Đế trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm đĩa khoai lang trước mặt.
Theo suy nghĩ của ông, thức ăn có thể dùng làm lương thực chính với sản lượng cao thì hương vị không thô ráp đã là may mắn. Nhưng khoai lang này lại vừa mịn màng, vừa ngọt ngào, mềm mại đến lạ kỳ?
“Điều này không hợp lẽ thường chút nào.” Hưng Nguyên Đế cảm thấy không thực, liền nói: “A Diệu, con thử xem.”
Tân Diệu cũng tò mò về hương vị của khoai lang, liền nhận đôi đũa bạc mà Thượng Thực Nữ Quan đưa tới, gắp một miếng đưa vào miệng.
Là vị ngọt ngào, mềm mại, khiến người ăn cảm thấy hạnh phúc, giống hệt như mẫu thân từng miêu tả.
Rõ ràng mẫu thân đã không còn trên đời, nhưng khi nàng nếm thử khoai lang, lại cảm nhận được sự hiện diện của người.
Những cuốn sách mẫu thân từng dẫn nàng đọc, những câu chuyện đã kể, từng lời dạy bảo tỉ mỉ, tất cả những điều quý giá ấy sẽ mãi mãi không biến mất khỏi cuộc đời nàng.
“Thế nào?” Hưng Nguyên Đế hỏi.
Tân Diệu gật đầu: “Ngon lắm.”
“Tôn Nham, ngươi cũng thử đi.”
Tôn Nham tạ ân, tò mò ăn thử một miếng khoai lang. Dưới ánh mắt trông chờ của Hưng Nguyên Đế, hắn vội vàng đáp: “Ngọt thơm, hương vị rất tuyệt.”
Hưng Nguyên Đế bật cười ha hả.
Tân Diệu cảm thấy phản ứng của Hưng Nguyên Đế có chút kỳ lạ, như thể ông muốn chia sẻ niềm vui này với tất cả mọi người. Nghĩ kỹ, nàng hiểu ra, người này đã coi khoai lang như bảo vật riêng, đem ra khoe với người khác là điều hết sức tự nhiên.
“Khoai lang này trồng như thế nào?” Hưng Nguyên Đế cười xong, lập tức hỏi vấn đề quan trọng hơn.
Lục Chuliếc nhìn Tân Diệu một cái.
“Bệ hạ hỏi ngươi, cứ nói những gì đã nghe được.”
Hưng Nguyên Đế gật đầu: “Phải, ngươi không cần lo lắng, trẫm không ăn t.hịt người đâu.”
Lục Chucười gượng, cẩn thận kể: “Nơi ấy dường như chỉ có xuân hạ, mưa nhiều. Tiểu dân lén lút dò hỏi, nghe nói khoai lang có thể trồng bốn mùa, khoảng bốn tháng là thu hoạch… nhưng tiểu dân không dám hỏi thêm, sợ bị người bản địa nghi ngờ.”
Hưng Nguyên Đế nghe xong, nhìn đĩa khoai lang, thoáng do dự: “Khí hậu hai nước khác nhau quá.”
Người ta vẫn nói “Hoài Nam là quýt, Hoài Bắc là quất”, loại khoai lang vượt biển này liệu có thể bén rễ, đ.â.m chồi, sinh sôi ở Đại Hạ, nuôi sống trăm họ hay không?
Nửa năm nay, Hưng Nguyên Đế không hề nhắc đến việc Lục Chura biển tìm khoai lang với Hộ bộ Thượng thư và các lão thần, chỉ vì không muốn vui mừng hão, để người ta chê cười.
Lục Chukhông dám lên tiếng nữa.
Hắn vốn chỉ là người thô thiển, khi ra hải ngoại, làm sao giao tiếp với dân bản địa, làm sao tìm được khoai lang, tất cả đều nhờ tiểu thư chỉ dạy. Khí hậu khác nhau, nên làm thế nào, hắn không biết được.
“Vi thần có chút hiểu biết.” Tân Diệu lên tiếng.
“A Diệu, mau nói xem.”
“Mẫu thân từng nói, khoai lang có thể trồng cả ở Nam lẫn Bắc. Nếu trồng ở phương Bắc, giống như hầu hết các loại cây trồng khác, xuân gieo thu gặt. Giờ đây, những dây giống này có thể bảo quản qua đông bằng phương pháp đặc biệt…”
Hưng Nguyên Đế lắc đầu.
Chưa nói đến việc dây giống quý giá này làm sao bảo quản qua đông, giờ mới tháng Chín, chờ đến mùa xuân năm sau gieo trồng, mùa thu thu hoạch, xác nhận sản lượng thì chẳng phải mất cả năm?
“Nếu trồng ở phương Nam, thu này có thể gieo, đến mùa xuân năm sau là thu hoạch được rồi.”
Hưng Nguyên Đế mừng rỡ: “Vậy hãy trồng ở phương Nam. Nếu khoai lang thực sự có sản lượng cao, lại không kén đất, thì sớm ngày phổ biến, dân chúng nhiều nơi sẽ không còn phải chịu đói.”
Tân Diệu gật đầu.
Trong lòng nàng, việc này cũng nên làm sớm không nên chậm trễ, cứ trồng khoai lang trước đã rồi tính tiếp.
“Người phụ trách việc này ở phương Nam…” Hưng Nguyên Đế trầm ngâm suy nghĩ.
“Bệ hạ, hãy để vi thần đi. Vi thần biết một số điểm quan trọng trong việc trồng khoai lang, tuy chỉ là lý thuyết, nhưng đến nơi, mời vài lão nông có kinh nghiệm, hẳn không thành vấn đề.”
Trước sự chủ động của Tân Diệu, Hưng Nguyên Đế do dự hồi lâu, cuối cùng việc để Đại Hạ thực sự có được bảo vật khoai lang đã chiếm ưu thế: “Được, trẫm đồng ý.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]