🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Lúc đến quý Thư quán, ta gặp được Thạch Đầu, cảm thấy hắn có vài phần giống với một cố nhân của nhà ta...”

Hồ chưởng quỹ lập tức kích động: “Cố nhân của ngài hiện giờ ở đâu? Biết đâu chính là người mà mẫu thân Thạch Đầu đang khổ sở tìm kiếm!”

Tôn Nham đau lòng như bị xé nát, nhưng trên mặt không dám biểu lộ chút nào: “Đó là một người bạn nhiều năm trước, sau này không rõ tung tích. Hồi sau ta sẽ sai người tìm thử, nhưng chưởng quầy đừng nói với mẫu tử Thạch Đầu, tránh để họ ôm hy vọng rồi lại thất vọng.”

Vào lúc này, Tôn Nham lại cảm thấy may mắn vì Thạch Đầu có khuôn mặt giống hệt Thúy Nương, để hắn có thể nhận ra ngay lập tức mà không khiến ai nghi ngờ mối liên hệ giữa hắn và Thạch Đầu.

Hồ chưởng quỹ thở dài: “Không tìm thấy người thì không nên nói ra. Trước đây, mẫu thân Thạch Đầu nghe người ta nói đã gặp một người giống phu quân nàng, liền chạy đến tìm, nhưng không phải, trở về đau khổ suốt mấy ngày...”

Tôn Nham nghe mà lòng nặng trĩu, tâm trạng u ám khi quay lại cung.

Vài ngày sau, hắn bẩm báo với Hưng Nguyên Đế: “Trường Lạc Hầu luôn có thói quen đến Thư quán Thanh Tùng đọc sách. Theo những gì nô tài điều tra được mấy ngày qua, Trường Lạc Hầu khi đó hẳn là chưa biết thân phận thực sự của Công chúa A Diệu...”

Lời này của Tôn Nham chẳng khác nào tự buộc mình vào cùng một chiến tuyến với Hạ Thanh Tiêu. Nếu sau này sự thật bị phơi bày, chắc chắn hắn sẽ không chịu nổi hậu quả. Nhưng Tân Diệu có ân với hắn, thê nhi hắn lại ở trong tay nàng, vì lương tâm hay vì lý do khác, hắn đều chỉ có thể làm như vậy.

Mà một khi đã làm, nghĩa là sau này nếu có ai muốn điều tra việc này, hắn sẽ dùng mọi cách để cản trở.

Hưng Nguyên Đế không ngờ Tôn Nham lại bao che cho Hạ Thanh Tiêu. Phải biết trước đây Tôn Nham từng ngáng chân Hạ Thanh Tiêu, nay nghe vậy đương nhiên không nghi ngờ: “Cũng coi như hắn còn nhớ bổn phận của một Trấn Phủ Sứ Cẩm Y Vệ.”

Tôn Nham thầm thở phào, biết việc này xem như qua được, liền tìm cơ hội truyền lời đến Tân Diệu.

Tân Diệu nghe tin, trái tim treo lơ lửng bấy lâu mới buông xuống.

Mọi việc sau đó bình lặng. Lần gặp lại Hạ Thanh Tiêu, đã là tiết Trung Thu.

Đêm Trung Thu, trong cung lại tổ chức yến hội, Tân Diệu không chút áp lực từ chối. Đến tối, nàng cầm một chiếc đèn lồng ra ngoài, đi dạo vô định, cuối cùng bước lên cây cầu Minh Nguyệt gần nhà.

Chính tại đây, nàng tình cờ gặp Hạ Thanh Tiêu.

Trên cầu người qua lại tấp nập, gió mát trăng thanh, mọi cảnh vật trong khoảnh khắc ấy đều trở thành nền, chỉ có thiếu nữ cầm đèn trong mắt Hạ Thanh Tiêu là bức tranh đẹp nhất.

Hai người đối diện nhau giây lát, Tân Diệu bước tới: “Hạ đại nhân, thật là trùng hợp.”

Hạ Thanh Tiêu không cầm đèn, đôi tay trống không, ánh mắt tràn ngập hình ảnh nàng: “Đúng là trùng hợp. Tân cô nương sau này gọi ta bằng tên thôi, đừng gọi là Hạ đại nhân nữa.”

Không còn chức vị Trấn Phủ Sứ Cẩm Y Vệ, hắn chỉ là Trường Lạc Hầu Hạ Thanh Tiêu. Thậm chí với tước vị Trường Lạc Hầu, hắn cũng không cảm thấy thực sự thuộc về mình.

Điều duy nhất thuộc về hắn, chỉ là cái tên mà phụ mẫu đã để lại.

Tân Diệu trầm ngâm một lúc, gật đầu: “Được, sau này ta sẽ gọi ngài là Hạ Thanh Tiêu.”

Người nam nhân trong ánh trăng và bóng đêm lạnh lẽo, gương mặt thoáng lộ ra nụ cười nhạt.



“Chúng ta qua bên kia đi, đứng trên cầu quá nổi bật.” Tân Diệu chỉ về phía bờ đê dài.

Dọc bờ đê trồng đầy liễu, vào tiết này lá đã ngả vàng, theo gió mà rụng.

Người qua cầu không ít, nhưng thiếu nam thiếu nữ dọc bờ đê chầm chậm bước còn nhiều hơn. Nơi này ánh sáng mờ hơn, rất thích hợp để hàn huyên tâm sự.

Hai người sóng vai bước chậm rãi, chiếc đèn lồng trong tay Tân Diệu tỏa ra ánh sáng mờ ảo, chiếu rõ con đường dài vài trượng phía trước.

“Hạ Thanh Tiêu, vết thương của ngài đã khỏi chưa?” Tân Diệu gọi tên hắn như vậy, mặt bỗng nhiên nóng lên.

Có lẽ, gọi là Hầu gia nghe thích hợp hơn?

“Sớm khỏi rồi.” Giọng Hạ Thanh Tiêu trong đêm đoàn viên này khác thường ngày, mang chút mơ hồ đầy do dự.

Tân Diệu nghe ra, khẽ nói: “Hôm đó ta không nhìn, ngươi yên tâm.”

Nàng nhắc đến ngày chịu phạt đình trượng, không đi xem Hạ Thanh Tiêu bị lột bỏ y phục mà chịu đòn trong cảnh thê thảm.

“Ta biết.” Giọng hắn càng nhẹ.

Hắn hiểu nàng trân trọng tôn nghiêm của hắn, trong lòng vừa cảm kích, vừa bất lực.

Dưới ánh mắt của đế vương, làm gì có tôn nghiêm thực sự. Họ đều không thể quyết định số phận của mình.

Tân Diệu cúi đầu nhìn cái bóng của hai người trên mặt đất, lúc chồng lên nhau, lúc lại tách ra.

“Ngài ấy biết rồi” Nàng mở miệng, nhưng lại không nói tiếp được.

Tình ý giữa nàng và Hạ Thanh Tiêu đã sớm hiểu ngầm trong lòng, nhưng chưa từng thổ lộ trong lúc cả hai tỉnh táo.

Hạ Thanh Tiêu lần này lại khác thường, trực tiếp hỏi: “Hoàng thượng biết ta yêu thích Tân cô nương rồi sao?”

Bước chân Tân Diệu khựng lại, ngẩng đầu nhìn hắn.

Dưới ánh trăng, đường nét gương mặt hắn như noãn ngọc ấm áp, chứa đầy tình ý không còn che giấu.

“Hạ Thanh Tiêu…”

Hạ Thanh Tiêu tai đỏ bừng, khẽ xin lỗi: “Vậy chắc chắn Hoàng thượng đã sai người điều tra chuyện của Tân cô nương khi còn là Khấu cô nương rồi. Hạ mỗ lại khiến nàng thêm phiền toái…”

Hắn đến nay vẫn bình yên vô sự, chắc chắn là nhờ Tân Diệu lại ra tay giúp đỡ.



“Không phiền toái.” Tân Diệu khẽ buông chiếc đèn lồng trong tay, ngẩng đầu lên, “Lúc ta còn là Khấu cô nương, ngài nhiều lần giúp ta, ngài cảm thấy phiền toái sao?”

“Không.” Hạ Thanh Tiêu không chút do dự.

“Vậy nên ngài đừng thấy áy náy, ta cũng không.” Tân Diệu ngừng một lát, lần đầu tiên rõ ràng thổ lộ tâm ý, “Hạ Thanh Tiêu, ta rất vui vì đã gặp được ngài.”

Họ đang đi qua một gốc liễu to, chiếc đèn lồng thấp thoáng ánh sáng, chiếu sáng mặt đất, nhưng lại làm mờ nhòa khuôn mặt của hai người.

Đêm Trung Thu mờ mịt thế này, luôn khiến người ta thêm dũng khí.

Hạ Thanh Tiêu nhìn vào đôi mắt sáng ngời của thiếu nữ, lý trí bị lời nàng đánh tan.

Hắn cúi xuống áp sát, bóng dáng cao lớn bao phủ nàng, in lên đôi môi nàng.

Họ rất lý trí, nhưng cũng rất trẻ. Những tình cảm bị đè nén không thể mãi mãi bị áp chế.

Những đêm thao thức vô số, những u sầu lặng lẽ, đều bùng nổ trong nụ hôn ngày càng mãnh liệt của hai người.

Đèn lồng lắc lư nhẹ nhàng, không biết từ khi nào đã rơi xuống đất, ngọn lửa le lói rồi tắt hẳn.

Nơi đây càng trở nên tối tăm.

Tân Diệu tựa lưng vào thân cây sần sùi cứng cáp, đôi tay không biết để đâu, chỉ có thể ôm lấy eo Hạ Thanh Tiêu.

Thân hình Hạ Thanh Tiêu vốn dĩ cao ráo mà thanh mảnh, gần đây lại gầy đi không ít, eo nhỏ như thiếu niên.

Tân Diệu càng ôm c.h.ặ.t hơn, ngẩng đầu để mặc hắn đòi hỏi.

Nàng nghe được hơi thở nặng nề của mình, cũng nghe được của hắn. Mọi thứ dường như là một giấc mơ không chân thực, như sương mù lan tràn giữa rừng, như mây trời không tan, nàng nghe được, cảm nhận được, nhưng lại thấy trống rỗng.

Bỗng cơ thể nàng bị nhấc bổng, theo phản xạ phát ra tiếng gọi khẽ.

Tiếng gọi ấy kéo lý trí của hắn quay lại, đôi chân nàng rất nhanh chạm đất, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy nàng cũng thu về, nụ hôn nóng bỏng và triền miên cũng không còn nữa.

Hạ Thanh Tiêu nhắm c.h.ặ.t mắt, hoàn toàn không dám nghĩ lại mình vừa làm gì.

Hắn thật đáng chết, biết rõ không thể kết thành phu thê với A Diệu, lại vẫn tiếp cận nàng, mạo phạm nàng, thậm chí không thể kiềm chế khát khao muốn chiếm lấy nàng.

Trăng sáng trên trời ló dạng khỏi tầng mây, ánh sáng trong trẻo rải xuống.

Giọng thiếu nữ vang bên tai hắn: “Hạ Thanh Tiêu, ngài hối hận rồi sao?”

(Aaa, đã cái nư ^^ – lời Editor)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.