Khi nhận được lệnh triệu kiến, vẻ mặt của Hạ Thanh Tiêu vẫn bình tĩnh.
Đã gần đến giờ thường lệ tan triều, bởi là ngày nghỉ, con đường dẫn đến Hoàng thành vắng vẻ hơn thường ngày. Hắn vội vã tiến vào cung, vừa bước vào liền nhìn thấy gương mặt trầm tư của Hoàng đế.
“Vi thần tham kiến Bệ hạ.”
Hưng Nguyên Đế chưa vội cho hắn đứng dậy, ánh mắt trầm trọng nhìn chằm chằm người thanh niên đang quỳ trước mặt.
Ban đầu, đây là một cận thần mà ông rất tin dùng, thậm chí còn có ý định sau này giao cho Tân Mộc, để hắn cùng Tân Mộc Nam hạ, tạo dựng tình cảm.
Không ngờ, nhi tử lại biến thành nữ nhi. Nghĩ đến quyết định trước đây, Hưng Nguyên Đế không khỏi hối hận.
A Diệu rơi xuống nước là do tên này cứu, sau đó lại cùng ở riêng trong nhiều ngày. Ông không tin tên hỗn đản này không biết A Diệu là thân nữ nhi.
Vừa lo lắng tên hỗn đản này làm điều bất kính với nữ nhi mình, vừa tức giận hắn gan to bằng trời, dám khi quân dối trên lừa dưới.
Tên hỗn đản này là Trấn phủ sứ Bắc Trấn Phủ Ty, sao dám giấu diếm chuyện của A Diệu mà không bẩm báo?
Như vậy, liệu có phải hắn còn giấu diếm nhiều chuyện khác nữa?
Tâm nghi ngờ của đế vương khiến Hưng Nguyên Đế càng thêm giận dữ, ánh mắt lạnh lẽo.
Trong bầu không khí nặng nề như c.h.ế.t chóc, không ai trong cung dám thở mạnh. Đại thái giám Tôn Nham trong lòng âm thầm thở dài: chuyện xảy ra hôm nay quả thật là chuyện bất ngờ nối tiếp bất ngờ.
Cửa ải của Trường Lạc Hầu, chỉ e rằng không dễ qua được.
“Trường Lạc Hầu.”
“Vi thần có mặt.” Giọng nói của Hạ Thanh Tiêu vẫn trầm ổn, nhưng từ cách xưng hô, hắn cảm nhận được sự tức giận của Hưng Nguyên Đế.
Không gọi chức vụ “Hạ Trấn phủ sứ”, cũng không như bề trên gọi kẻ hậu bối là “Thanh Tiêu”.
“Ngươi có biết Tân Đãi chiếu là nữ nhi không?” Hưng Nguyên Đế hỏi thẳng.
Hạ Thanh Tiêu im lặng một lát, thẳng thắn thừa nhận: “Khi Nam hạ, thần không biết. Sau này mới biết.”
“Sau này? Sau này là khi nào?”
“Sau khi cứu Tân Đãi chiếu từ dưới nước lên.”
“Ngươi to gan!” Hưng Nguyên Đế tức thì đứng bật dậy.
Hạ Thanh Tiêu cúi đầu: “Thần có tội.”
“Ngươi quả thực có tội, ngươi…” Hưng Nguyên Đế muốn mắng hắn đã bất kính với nữ nhi mình, nhưng lời vừa đến miệng liền dừng lại.
Những lời này không thể nói ra, truyền ra ngoài sẽ không tốt cho A Diệu.
“Ngươi đã biết Tân Đãi chiếu là nữ nhi, vì sao sau khi hồi kinh lại giấu diếm không bẩm báo? Đây chính là khi quân!” Hưng Nguyên Đế chỉ vào người thanh niên đang quỳ dưới đất, đổi một tội danh để trách mắng.
“Vi thần… tội đáng muôn chết.”
“Hạ Thanh Tiêu, ngươi cho rằng trẫm không dám trị tội ngươi sao?”
“Vi thần không dám nghĩ vậy.”
“Vậy ngươi giấu diếm không bẩm báo là có ý gì?” Đây chính là điều khiến Hưng Nguyên Đế khó chịu nhất.
Hạ Thanh Tiêu là người ông chọn làm Trấn phủ sứ Bắc Trấn Phủ Ty, tai mắt của thiên tử, nhưng cuối cùng lại dám khi quân lừa dối ông, làm sao có thể tha thứ?
“Tân cô nương nói xin hãy cho nàng một chút thời gian, nàng sẽ tự mình bẩm rõ với Bệ hạ. Thần đã suy đi nghĩ lại, đây dù sao cũng là việc nhà của Bệ hạ, thần không dám tùy tiện can dự.”
Hưng Nguyên Đế cười lạnh: “Ngươi có phải quên rằng, ngoài Trường Lạc Hầu, ngươi còn là Trấn phủ sứ Bắc Trấn Phủ Ty? Từ khi nào cần ngươi tự ý quyết định như vậy?”
Lời này nghe có chút cay nghiệt, nhưng người nói lại là Hoàng đế. Trong mắt Tôn Nham, không chỉ không cay nghiệt, thậm chí còn cảm thấy Hoàng thượng đã quá khoan dung với Trường Lạc Hầu rồi.
Phải biết, việc Hạ Thanh Tiêu làm chính là khi quân!
“Vi thần có tội, xin Bệ hạ trách phạt.” Hạ Thanh Tiêu cúi đầu sát đất, không nhúc nhích.
Hưng Nguyên Đế chưa từng nhìn hắn chướng mắt đến như vậy, lạnh lùng nói: “Trường Lạc Hầu làm việc bất lực, ngoài cửa Ngọ Môn phạt ba mươi roi!”
Trong xe ngựa đến phủ Trưởng Công chúa, Chiêu Dương Trưởng Công chúa nhìn Tân Diệu vẻ mặt đầy tâm sự, dịu dàng hỏi: “A Diệu đang nghĩ gì vậy?”
Tân Diệu từ từ quay đầu nhìn Chiêu Dương Trưởng Công chúa.
Nàng đang nghĩ, liệu Hạ đại nhân đã được truyền vào cung chưa, có phải đang chịu phạt không.
Lúc sáng gặp gỡ, nàng đã nhìn thấy cảnh Hạ đại nhân bị phạt roi.
Lý trí mà nói, nếu tội khi quân chỉ cần chịu một trận roi là có thể bỏ qua, thì đó đã là may mắn lớn.
Nhưng khi nàng buộc phải khôi phục thân phận nữ nhi, Hạ đại nhân chắc chắn sẽ phải đối mặt với những truy vấn về việc liệu hắn có sớm biết thân phận thật của nàng không.
Không thừa nhận, hoàng đế đa nghi sẽ không tin, dù có tránh được hình phạt trước mắt, rất có thể sẽ để lại tai họa lớn hơn. Thẳng thắn thừa nhận, nói lớn ra chính là tội khi quân, hậu quả ra sao chỉ tùy thuộc vào ý niệm của người ấy.
Khi nàng bày tỏ lo lắng, Hạ đại nhân đã nói rằng nếu chỉ cần chịu phạt là có thể bỏ qua việc này thì đó đã là may mắn, bảo nàng đừng can thiệp.
Nàng biết giả vờ như không hay không biết có lẽ là tốt nhất. Nhưng thật sự đến lúc này, làm sao nàng có thể thờ ơ trước việc hắn chịu phạt.
Sàn đá lạnh lẽo, nội giám đứng xem, cởi áo chịu đánh roi ngay trước mặt mọi người, Hạ đại nhân vốn là người ngoài cuộc, phải chịu những điều này đều là vì nàng.
“Cô mẫu, có thể bảo phu xe dừng lại một chút được không?”
“Sao thế?”
“Ta muốn vào cung gặp bệ hạ.”
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Chiêu Dương Trưởng Công chúa nhìn thấy thần sắc bất thường của Tân Diệu, vẻ mặt lộ vẻ lo lắng.
“Cầu xin bệ hạ tha thứ cho Hạ đại nhân.” Tân Diệu nói xong, vén rèm cửa xe ngựa, nhảy xuống.
“A Diệu!” Chiêu Dương Trưởng Công chúa thò đầu ra, nhìn thiếu nữ nâng váy chạy về phía hoàng thành, lập tức dặn phu xe: “Quay đầu lại!”
Xe ngựa của Chiêu Dương Trưởng Công chúa nhanh chóng quay đầu, đuổi theo Tân Diệu.
Tân Diệu một hơi chạy đến trước cửa cung: “Ta có việc muốn gặp bệ hạ.”
Người gác cửa tự nhiên nhận ra vị thiên kim này vừa ra khỏi cửa lúc nãy, nhất thời không biết xưng hô thế nào với nàng, do dự một lúc rồi nói: “Ngài đợi chút, ta sẽ đi bẩm báo ngay.”
Phía sau, Chiêu Dương Trưởng Công chúa đuổi đến nơi: “A Diệu, để cô mẫu dẫn con vào.”
Chiêu Dương Trưởng Công chúa có quyền tự do xuất nhập hoàng cung, dẫn Tân Diệu đi thẳng đến Điện Càn Thanh.
Các nàng đi từ cửa Đông Hoa vào, không gặp Hạ Thanh Tiêu đang bị áp giải đến ngoài Ngọ Môn.
“A Diệu, nói cho cô mẫu nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Đi bên cạnh Tân Diệu, Chiêu Dương Trưởng Công chúa khẽ hỏi.
“Lúc ta xuôi nam bị rơi xuống nước, được Hạ đại nhân cứu, sau đó bị phát hiện thân phận nữ nhi. Tại lời thỉnh cầu của ta, Hạ đại nhân đành tạm thời giữ bí mật. Hiện nay Bệ hạ đã biết sự thật, nếu muốn trị Hạ đại nhân tội khi quân, thì đó chính là tội nghiệt của ta.” Tân Diệu vừa nói vừa cắn mạnh vào môi.
Người chịu hình phạt là hắn, người chịu nhục cũng là hắn. Dù đây là cái giá nhỏ nhất, hắn nói nhẹ tựa mây bay, còn nàng dựa vào đâu để coi như lẽ đương nhiên.
Chiêu Dương Trưởng Công chúa nghe xong, thần sắc trở nên trầm trọng.
Không như Tân Diệu, chỉ nhìn thấy hình phạt đối với Hạ Thanh Tiêu từ một thoáng hình dung, Chiêu Dương Trưởng Công chúa lo lắng rằng nếu hoàng huynh nổi giận mà c.h.é.m đầu Hạ Thanh Tiêu, thì phụ tử nhà này vĩnh viễn không có cơ hội tháo gỡ khúc mắc.
Đó là điều Chiêu Dương Trưởng Công chúa tuyệt đối không muốn thấy.
Hai cô cháu vội vã bước đi, đến Điện Càn Thanh.
“Bệ hạ, Trưởng Công chúa và Tân… cô nương cầu kiến.”
Hưng Nguyên Đế nghe xưng hô “Tân cô nương” liền hơi nhíu mày, ngạc nhiên vì sao hai người lại quay lại, vội dặn người dẫn vào.
“Chiêu Dương, các ngươi đây là…” Hưng Nguyên Đế đang nói chuyện với Chiêu Dương Trưởng Công chúa nhưng ánh mắt hoàn toàn dồn vào Tân Diệu.
Tân Diệu quỳ xuống: “Bệ hạ, thần đột nhiên nhớ ra còn có việc chưa bẩm báo.”
“Việc gì, cứ từ từ nói.”
“Lúc thần ở huyện Bạch Vân vô tình rơi xuống nước, Hạ đại nhân không màng nguy hiểm cứu thần, do đó phát hiện thân phận nữ nhi của thần. Khi ấy thần cầu xin Hạ đại nhân tạm thời giữ bí mật, Hạ đại nhân đành phải đáp ứng…” Tân Diệu nói xong, khẽ ngẩng đầu nhìn Hưng Nguyên Đế, “Thần xin chịu phạt cùng Hạ đại nhân.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]