Bữa cơm trưa ăn không hương vị, lại triệt để thực hiện quy củ "ăn không nói".
Sau bữa cơm, Thái hậu súc miệng, lười biếng nói:
"Ai gia mệt rồi, có chuyện gì để sau hãy nói."
"Mẫu hậu người nghỉ ngơi thật tốt."
Rời khỏi Từ Ninh Cung, Hưng Nguyên Đế quay sang nói với Chiêu Dương Trưởng Công chúa và Tú Vương:
"Các ngươi trở về trước đi, trẫm muốn nói chuyện với A Diệu."
Tú Vương liếc mắt sâu xa nhìn Tân Diệu một cái, chắp tay nói vâng.
Chiêu Dương Trưởng Công chúa lại hỏi:
"Hôm nay A Diệu ở lại trong cung sao?"
Trước khi Hưng Nguyên Đế mở miệng, Tân Diệu đã nói:
"Thần không quen ở lại trong cung quá lâu."
Chiêu Dương Trưởng Công chúa sợ lời này khiến Hưng Nguyên Đế không vui, cười nói:
"Hoàng huynh, đợi huynh và A Diệu nói chuyện xong, để A Diệu đến phủ Trưởng Công chúa ở vài ngày."
Có Tú Vương ở đây, Hưng Nguyên Đế không muốn bàn về chuyện nơi ở của nữ nhi vừa nhận lại, thuận theo lời Chiêu Dương Trưởng Công chúa mà đáp:
"Ừm."
Về đến Càn Thanh Cung, cuối cùng Hưng Nguyên Đế cũng hỏi ra câu mà ông đã kìm nén suốt cả buổi:
"A Diệu, con đang trách trẫm sao?"
"Thần không dám."
Hưng Nguyên Đế chăm chú nhìn thiếu nữ vẻ mặt lạnh nhạt trước mặt, thở dài:
"Trẫm biết trong lòng con ấm ức, sau này nhất định sẽ bù đắp cho con."
"Bệ hạ hiểu lầm rồi, thần không cảm thấy ấm ức. Thần từ nhỏ đến lớn sống tùy ý tự tại, luôn cảm thấy rất tốt. Sau này mẫu thân gặp chuyện, thần vào kinh là để điều tra chân tướng, còn những chuyện khác thần chưa từng nghĩ tới."
Tân Diệu bình tĩnh nói, giãi bày tâm tình.
Nàng thực sự không cảm thấy ấm ức. Khi vui vẻ nhất, nàng là A Diệu, là Tân công tử đi du sơn ngoạn thủy, trải nghiệm thế thái nhân tình. Nếu phải lớn lên trong thâm cung, theo quy củ từng chút, còn phải chịu đựng ánh mắt soi mói của Thái hậu, chỉ nghĩ thôi cũng đủ rùng mình.
Điều khiến nàng bất bình, chỉ là vì mẫu thân.
Từ góc độ lý trí mà nói, việc nàng an phận nhận tổ quy tông, người này rất nhanh sẽ quen với việc làm phụ thân, theo bản năng sẽ lấy thân phận phụ thân mà yêu cầu, quản giáo nàng. Trái lại, hiện tại như vậy, ông ta sẽ vô thức rộng lượng hơn rất nhiều.
Tân Diệu nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy bi ai.
Nếu không phải còn điều muốn đạt được, sao cần phải tính toán lòng người đến vậy?
"Dù con không muốn, con vẫn là trưởng nữ của Trẫm, là Đại Công chúa của Đại Hạ."
Hưng Nguyên Đế cho rằng Tân Diệu đang giận dỗi, cũng hiểu nàng giận dỗi, nhẹ giọng nói:
"Trẫm đã nghĩ rồi, sẽ phong con làm Hạ Quốc Công chúa, ban phủ gần nơi ở của cô mẫu con làm phủ Công chúa."
Hạ Quốc Công chúa – Danh hiệu thật vang dội, uy nghiêm biết bao.
Tân Diệu nghe Hưng Nguyên Đế nói đến tước vị muốn ban cho mình, đối diện ánh mắt từ ái của ông, trầm mặc rất lâu rồi bình thản nói:
"Bệ hạ, thần có một câu hỏi."
Đây là dấu hiệu nhượng bộ sao?
Hưng Nguyên Đế không tự chủ được nở nụ cười:
"Con nói đi."
"Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử, Tam Hoàng tử, Tứ Hoàng tử... Dù cơ hội lớn nhỏ thế nào, họ đều có khả năng trở thành Thái tử. Thần được phong Hạ Quốc Công chúa, có cơ hội trở thành Thái nữ không?"
Nụ cười trên môi Hưng Nguyên Đế cứng đờ, lông mày cũng nhíu lại.
Đây là lời nói hoang đường gì vậy?
Tân Diệu cười nhẹ:
"Bệ hạ thấy lời này hoang đường phải không? Thần quả thực đang nói bậy, người đừng xem là thật. Nhưng Hạ Quốc Công chúa, thần không muốn làm."
Đến lúc này, Hưng Nguyên Đế cuối cùng cũng nhận ra, thiếu nữ trước mặt và dáng vẻ ông vốn dĩ cho rằng nữ nhi mình nên có, hoàn toàn không giống nhau.
Nói ra cũng phải, trước khi vào kinh, nàng lấy thân phận Tân công tử bôn ba khắp nơi, giúp đỡ biết bao người. Sau khi vào kinh, nàng mở thư quán, làm việc thiện, nam hạ diệt phản quân, cứu dân đói. Việc nàng làm, đại đa số nam nhân cũng không làm được tốt hơn, tư tưởng khác biệt với nữ nhi bình thường cũng không có gì lạ.
Quả nhiên là nữ nhi của ông và Tân Hân.
Nhưng Hưng Nguyên Đế chỉ đắc ý trong thoáng chốc, phần nhiều vẫn cảm thấy khó tin.
Từ trước tới nay, chưa từng có tiền lệ lập Thái nữ, không biết đứa trẻ này sao lại nảy sinh ý nghĩ kỳ lạ như vậy.
"A Diệu!"
Tân Diệu lặng lẽ nhìn vị đế vương với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Dưới ánh nhìn thanh khiết khác thường ấy, Hưng Nguyên Đế nuốt lời dạy dỗ định nói ra:
"Trẫm không ép con, phong hiệu Hạ quốc Công chúa, trẫm vẫn giữ lại cho con. Chỉ là chỗ ở này…"
"Thần thấy phủ đệ bệ hạ ban thưởng lần trước đã rất tốt rồi."
Hưng Nguyên Đế không hài lòng khi nữ nhi mình ở trong căn nhà nhỏ ấy, nhưng thấy nàng thần sắc điềm nhiên, tuy dung mạo không giống mẫu thân, phong thái lại giống đến bảy tám phần, nên không đành lòng cưỡng ép.
Ông nhớ đến năm xưa, khi thê tử đã khuất của mình phát hiện ra An Tần cùng những kẻ khác, cũng chỉ nhàn nhạt như vậy, khiến ông lầm tưởng là đã chấp nhận. Ai ngờ không lâu sau liền lặng lẽ rời cung, từ đó biệt tăm. Ông không muốn nữ nhi vừa tìm lại được còn chưa kịp gọi một tiếng “phụ hoàng” đã bỏ đi.
"Vậy cứ tạm ở đó, sau này sẽ đổi vài nữ tì qua hầu hạ." Hưng Nguyên Đế nhượng bộ, chuyển chủ đề, "Phủ Thiếu khanh nhận nhầm con thành Khấu tiểu thư của phủ họ. Dù bên ngoài đã giải thích, nhưng cũng không tránh khỏi nhiều lời đồn đoán. Trẫm định ngày mai, trong buổi triều sớm, sẽ nói rõ việc này để khỏi bị suy diễn lung tung."
"Đa tạ bệ hạ."
"Còn về trong cung, vài ngày nữa sẽ tổ chức một bữa tiệc đoàn viên, để nhận thân thích."
"Vâng." Tân Diệu không từ chối thêm.
Hưng Nguyên Đế không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Đợi nàng rời đi rồi, ông mới chợt nhận ra có chút tức giận.
Ông, một bậc phụ thân, có phải quá mất mặt hay không?
Tân Diệu rời hoàng cung, đi chưa bao xa liền thấy Tú Vương đang chờ ở phía trước. Nàng không giả vờ làm như không thấy, mà thản nhiên bước tới.
"A Diệu!"
"Điện hạ vẫn nên gọi ta là Tân cô nương thì hơn."
Tú Vương trầm mặc một lúc, khẽ lắc đầu:
"Ngươi và ta vốn là huynh muội ruột, gọi ngươi là 'Tân cô nương' nghe xa lạ quá, ta không thể nói ra lời ấy."
Tân Diệu cảm thấy buồn cười:
"Điện hạ và ta vốn chẳng thân quen."
Lần này, Tú Vương cắt ngang lời nàng:
"Với ta thì không như vậy. Chuyến Nam hành trở về kinh, chúng ta sớm chiều bên nhau nhiều ngày, trong lòng ta, chúng ta không hề xa cách. Nếu ngươi không muốn ta gọi ngươi là A Diệu, thì ta sẽ gọi ngươi là muội muội."
"Điện hạ gọi ta là Tân Diệu là được rồi."
"Vậy ngươi có gọi ta là Trần Bình không?" Tú Vương hỏi lại.
Tân Diệu mím môi.
Tú Vương hơi cúi mắt xuống:
"Ta đứng đây chờ ngươi, là muốn nói một tiếng xin lỗi với muội muội."
"Điện hạ cứ gọi ta là A Diệu đi." (~^^~! Hai anh em nhà này lòng vòng ghê – lời Editor)
So với tiếng "A Diệu" đã được người kia và mẫu thân gọi qua, Tân Diệu nhận ra rằng, từ "muội muội" lại khiến nàng càng không thoải mái.
Trong mắt Tú Vương thoáng hiện ý cười:
"Được."
Tân Diệu lặng lẽ nhìn nam nhân với nụ cười nhạt nhòa trước mặt.
Tú Vương lớn hơn nàng chưa đầy hai tuổi, còn rất trẻ, ánh mắt và nụ cười mang nét mềm mại trong sáng đặc trưng của thiếu niên. Những nghi ngờ dựa trên lý trí, dưới nụ cười ấy, dường như rất dễ dàng tan biến.
"Xin lỗi, nếu không phải ta nhất thời xúc động, ngươi đã không phải rơi vào tình cảnh khó xử như vậy."
Tân Diệu khẽ vuốt tà váy thêu hoa văn phức tạp, giọng điệu bình thản:
"Điện hạ không cần để trong lòng. Mặc nam trang cả ngày quả thật phiền phức, nay trở về dáng vẻ thật sự cũng tốt."
"A Diệu không trách ta là được." Tú Vương thở phào nhẹ nhõm.
"A Diệu." Chiêu Dương Trưởng Công chúa bước tới.
"Cô mẫu vẫn chưa rời đi sao?"
"Cùng cô mẫu về phủ Trưởng Công chúa ở vài ngày." Chiêu Dương Trưởng Công chúa khẽ gật đầu chào Tú Vương, rồi kéo Tân Diệu lên cỗ xe ngựa đang đỗ bên cạnh.
Chiếc xe có dấu hiệu của phủ Trưởng Công chúa nhanh chóng rời đi, Tú Vương đứng tại chỗ một lúc, sau đó cũng bước về chiếc xe ngựa đỗ không xa.
Trong Càn Thanh Cung, Hưng Nguyên Đế sau khi đã hoàn toàn bình tĩnh về chuyện "nhi tử biến nữ nhi", liền hạ lệnh:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]