Sau khi Tân Diệu và hai người TIểu Liên, quản gia rời đi, còn lại chưởng quầy vẫn còn đứng ngây ra như tượng gỗ.
“Chưởng quầy.” Một tiểu nhị kéo kéo tay áo chưởng quầy.
Chưởng quầy giật mình tỉnh lại, hất tay tiểu nhị ra, rồi kinh ngạc hỏi nam tử: “Đông gia, ngài thật sự đã bán cả thư quán đi rồi, với giá hai vạn lượng?”
Nam tử bực mình nói: “Giấy tờ đã ký rồi, chẳng lẽ còn giả được?”
“Nhưng đó là hai vạn lượng mà!” Chưởng quầy vẫn cảm thấy như nằm mơ.
“Ngươi kích động gì chứ, hai vạn lượng đâu có rơi vào tay ngươi. Sau này ngươi cứ theo tân đông gia mà làm việc cho tốt.” Nam tử nói xong liền quay lưng rời đi.
Chưởng quầy cảm thán: “Đông gia quả thật rất bình tĩnh.”
Bên cạnh, tiểu nhị định nói lại thôi, cố nhịn không đem sự thật nói ra.
Cựu đông gia đã dặn phải giữ bí mật.
À, đúng rồi, tân đông gia cũng dặn hắn làm một việc, hắn phải tranh thủ làm cho xong.
Trên xe ngựa, Tiểu Liên cũng cảm thấy như đang mơ: “Tiểu thư, quản gia Đoạn thật sự không ngăn cản người!”
Tân Diệu rất bình tĩnh: “Không có gì đáng ngạc nhiên, chẳng qua là cân nhắc lợi hại mà thôi.”
Không ngăn nàng bỏ số tiền lớn mua cửa hàng, còn có thể đẩy hết trách nhiệm lên đầu nàng, rằng biểu tiểu thư bồng bột không biết tính toán. Nhưng nếu lan truyền lời đồn rằng lão phu nhân khư khư giữ của hồi môn của ngoại tôn nữ, thì phải chịu cơn thịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam-chi/3704144/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.