Buổi tối,
Khải mơ màng tỉnh dậy,
Thực chất vết thương nơi hậu huyệt cũng không phải quá nghiêm trọng. Với sức của một thanh niên mới 21 tuổi thì việc lành lại cũng không mất quá nhiều thời gian.
Thứ làm Khải mệt mỏi tới độ lịm đi, thực chất lại chính là những suy nghĩ cứ dày vò như một chiếc xe lu nặng nề ủi qua ủi lại.
- Anh tỉnh rồi sao?
Long vừa thấy Khải run run khóe mắt, liền hỏi. Là giọng của Long. Khải thấy an tâm hơn một chút. Cậu mở mắt lớn hơn, ngoảnh đầu sang bên cạnh, tặng cho Long một nụ cười dù còn mệt mỏi.
Long vội vàng cúi đầu xuống thấp:
- Anh cảm thấy sao rồi? Có đỡ mệt hơn chưa? Anh ăn cháo nhé?
Khải nhìn xung quanh một chút. Là bệnh viện ư? Khải có chút khó tin.
Không trả lời những câu hỏi liên tiếp của Long. Khải cố gắng bật ra từ cổ họng khô khốc:
- Sao anh lại ở đây?
- Anh không nhớ gì thật sao?
- Anh...
Nhớ chứ.
Chắc chắn, không phải chỉ là nhớ đơn thuần.
Mà có lẽ, sẽ là khắc sâu tới mãi mãi cũng không thể nào quên được!
Nhưng,
Cậu không định nói gì với Long về chuyện đã xảy ra.
Vì cậu sợ sẽ dọa tới cậu nhỏ này.
Dẫu gì, cậu cũng là một thằng Gay. Lại còn là một thằng Gay có tố chất nằm dưới.
Nhưng Long thì không giống cậu!
Thật may hôm đó, người giao hàng đi là cậu.
Nếu không, thực sự cậu sẽ hối hận tới chết khi người chịu dày vò kia lại là cậu em nhỏ này. Nhìn sang mái tóc bông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cach-de-yeu-anh/732645/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.