Sài gòn 2017,
Phòng 203. Khách sạn X. Đường Hoa Sứ.
4h sáng.
Thành Khải bị cơn đau từ dưới thân truyền đến, mí mắt mơ hồ khẽ tách khỏi nhau...
Đau.
Đó chính là cảm giác đầu tiên Thành Khải có thể cảm nhận được.
Đau.... từ thân xác tới trái tim...
Không phải mơ...
Không có ác mộng nào cả.. Đây chính là sự thật!
Đôi tay đã được cởi trói,
Thành Khải chua xót gạt qua nỗi đau rỉ máu nơi hậu huyệt, lết dậy...
Người bên cạnh vẫn trần truồng nằm ngủ, trên hông chỉ vắt qua chiếc chăn mỏng hờ, sống mũi cao thẳng bật ra những hơi thở đều đều...
Thành Khải bất giác mỉm cười. Nụ cười đau khổ đến nhăn nhó.
Đẹp như vậy.
Hóa ra, ông trời cũng không đến nỗi khinh bạc cậu, đúng không?
Thành Khải hít một hơi dài, cố gắng thả đôi chân còn run rẩy, đứng vững trên sàn nhà, một bước, hai bước...
Choáng váng..
Đau...
Thành Khải dường như vịn vào thành giường, mới miễn cưỡng nhặt được đống quần áo đã nhăn nhở dúm dó. Xỏ vào người...
Không quay đầu lại...
Bỏ cả chiếc xe máy cũ,
Bóng dáng xiêu vẹo khó nhọc từng bước, gắng bắt lấy một chiếc taxi..nằm xuống ghế sau.
Cậu đọc địa chỉ khu trọ, rồi cứ thế mà nhắm chặt mắt..
Cậu không dám mở mắt ra, không dám rên rỉ, không dám cả thở mạnh...
Cậu sợ...
Sợ rằng ánh mắt người lái taxi sẽ thế nào?
Cũng giống như kẻ điên kia cho rằng cậu là trai bao sao?
Cậu sợ, sợ tới run rẩy, sợ tới co người lại thành một cụm...
Tới khu trọ rồi...
Chật vật khép được cánh cửa, bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cach-de-yeu-anh/732644/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.