Tôi thấy vậy định lao vào can nhưng bị Khoa kéo lại rồi nói:
- Kệ mẹ đi.
Thế nhưng tôi không can bố chồng tôi kéo mạnh mẹ chồng tôi rồi quát:
- Bà thần kinh rồi hả? Sao bà dám đánh nó?
Mẹ chồng cười khẩy đáp:
- Ông Bình ơi ông Bình, sao tôi lại không dám đánh nó? Nó hại con Duyên sẩy thai, nó vu oan cho con bé để ông nghi ngờ tôi không giết nó đã là may rồi, đánh là cái đéo gì?
- Bà đừng có ngậm máu phun người, sao tôi lại có thứ vợ bạc ác như bà cơ chứ?
- Ông ngậm cứt phun cây cảnh đổ cho con Duyên tự phá thai sao không kêu mình ác? Từ từ, ông bình tĩnh đã, con gái ông còn nhiều cái lắm, ngồi xuống đi.
Bố chồng tôi vẫn đứng chắn trước mặt con Dương, con Dương thì nép phía sau thút thít:
- Bố, con đau quá.
- Thôi đừng khóc, bố biết rồi, bố sẽ xử bà ta.
Mẹ chồng tôi nhìn con Dương, lại ngồi xuống từ tốn vừa cắn hạt hướng dương vừa nói:
- Cái loại mày giống y hệt con mẹ mày. Lúc nào cũng trưng ra cái bộ mặt non tơ rồi cắn người ta một cái thật đau. Nhưng hôm nay bà nói cho mày biết mày đến số rồi con ạ.
Con Dương vừa ôm mặt vừa nức nở nói:
- Bà mới là loại cáo già, chính bà hại mẹ tôi phải đi bỏ xứ.
Hoá ra con Dương nó cũng biết nó không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cach-cua-mot-con-di/151350/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.