Một lúc sau Khoa trở lại, cầm cốc nước cam rồi nói:
- Uống nước cam đi.
Tôi nằm xoay người vào tường lắc đầu nói:
- Tôi không uống đâu.
- Cô đừng như vậy, đừng cố chấp như thế.
Tôi nghe vậy, nước mắt ngắn nước mắt dài lại chảy ra. Mất đứa con đau đớn lắm chứ, anh ta không mang bầu, sao hiểu được cảm giác đứa bé trong bụng không còn nó thế nào? Khoa đứng bên cạnh nói tiếp:
- Cô dậy uống đi.
- Tôi không uống!
- Mau lên! Đừng có ngang bướng nữa.
Nghe Khoa quát, tôi cười nhạt rồi ngồi bật dậy cầm cốc nước cam tu ừng ực. Nước mắt chảy hoà với nước cam tạo nên cảm giác tởm lợm vô cùng. Tôi nhìn Khoa đưa cốc rồi nghẹn giọng nói:
- Được chưa?
Khoa cầm cốc đặt lên bàn rồi kéo đầu tôi sát lại vào ngực.
- Duyên. Đừng như vậy được không, tôi rất đau lòng.
Khoa nói đến đây, tôi lại không kìm được bật khóc tu tu. Lúc này tôi mặc kệ, hai tay vòng qua người anh vừa khóc vừa nói:
- Tôi đau lắm, nhớ đứa bé lắm.
- Ừ ừ. Tôi cũng nhớ, tôi cũng nhớ mà. Nhưng nó chỉ có duyên với chúng ta đến vậy thôi. Giờ có đau đớn thì nó cũng không thể trở lại rồi. Chúng ta phải mạnh mẽ lên, sau này có duyên con sẽ trở lại với mình.
Những lời Khoa nói giống trong quyển sách tôi từng đọc. Khoa lại vuốt tóc tôi an ủi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cach-cua-mot-con-di/151347/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.