Những ngày tiếp theo Khoa đối với tôi vẫn vậy, tôi cũng bắt đầu quen dần với điều đó. Hằng ngày tôi đều tranh thủ đi thăm Hiếu, tất nhiên bố mẹ chồng đều không cấm cản gì vì mọi việc cô Hà đã sắp xếp ổn thoả. Với tư cách là chị họ của Hiếu tôi đi thăm em thoải mái. Nói lại mới nhớ gần nửa tháng nay chị Ngân không gọi cho tôi, hỏi Hiếu nó cũng bảo chị không gọi cho nó. Trước hai chị em cãi nhau nhưng giờ tôi hết giận chị rồi. Có điều chị không gọi tôi cũng không gọi, căn bản tôi nghĩ việc nhà chị tốt nhất tôi chẳng nên xen vào đỡ mệt. Không biết lão Việt giờ thế nào, đã tu tâm chưa hay càng ngày càng thêm tệ. Việc lấy chồng, ở nhà với Khoa đã như địa ngục, lại còn lo cho cuộc phẫu thuật của Hiếu nữa, tôi cũng không đủ thời gian để có thể đi nghĩ ngợi cho người khác quá nhiều. Thế nên mấy suy nghĩ về chị rồi cũng qua rất nhanh.
Khoảng gần một tháng sau ngày cưới tôi hoàn tất thủ tục thay thận cho Hiếu. Thời gian bị lùi lại khá lâu so với dự kiến ban đầu. Trước ngày Hiếu phẫu thuật cô Hà xin cho tôi về nhà một ngày. Mẹ chồng tôi tất nhiên cũng đồng ý, còn vui vẻ dặn dò tôi rất nhiều điều.
Tối cô Hà chở tôi sang viện ngủ với Hiếu. Thằng bé có vẻ vui vẻ lắm, một chút hồi hộp cũng không có. Tôi nằm kể chuyện cho em nghe, kể những câu chuyện từ ngày xưa của hai chị em. Lâu lắm rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cach-cua-mot-con-di/151340/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.