Tôi không biết mình đã ngồi khóc bao lâu, đến loạng choạng đứng dậy thì trời cũng tối đen rồi. Mưa rơi khiến toàn thân tôi ướt đẫm, tôi vẫy một chiếc taxi rồi trở về nhà. Cũng may bố mẹ chồng tôi đi đâu cả rồi, chỉ có cái Dương đang ngồi xem ti vi ở phòng khách. Vừa nhìn thấy tôi nó kinh ngạc hỏi:
- Chị Duyên, chị đi đâu về sao ướt hết cả người thế kia?
- À, chị vừa ra ngoài không ngờ dính mưa, sao tưởng hôm nay em đi sinh nhật mà.
- Em định đi mà chán quá không đi nữa, cũng chả thân thiết là mấy. Chị đi tắm đi rồi xuống ăn cơm.
Tôi gật đầu lên phòng tắm rửa, hơi nước ấm cũng khiến tôi tỉnh táo hơn đôi chút. Tắm xong tôi đi xuống dưới nhà nhưng mới đến gần chân cầu thang đã nghe tiếng cái Dương cau có:
- Anh bị điên à? Quần áo của chị Duyên là hôm qua em dẫn chị ý đi mua. Anh vô duyên vô cớ nghi ngờ chị ấy ăn trộm tiền anh là sao?
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì thấy Khoa nói:
- Cứ cho quần áo ấy là em mua đi, nhưng hôm qua anh vứt cặp tiền ở phòng khách sao mất mười triệu? Bình thường anh vẫn để đấy, trước kia cô ta chưa đến nhà mình có bao giờ mất gì đâu?
- Kể cả thế anh cũng không có quyền nghi ngờ chị ấy. Bản thân em thấy chị ấy hiền lành, ít nói không phải là loại người như anh nghĩ đâu.
- Em thì hiểu cái quái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cach-cua-mot-con-di/151338/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.