Trong vòng một tiếng đồng hồ, số bạn bè của Hạ Trường Ninh đã lên tới năm mươi người, không, chính xác là năm mươi ba người… Lần đầu tiên đixem mặt, tôi cảm thấy mình chẳng khác gì động vật được người ta chiêmngưỡng, tôi làm mặt lạnh không được sao?
0o0
Tôi không biết con gái phải thế nào mới được gọi là “thục nữ”?
Nếu như gặp người lớn thì lễ phép lịch sự, trước mặt bố mẹ thì ngoanngoãn nghe lời, ăn đồ Tây biết thứ tự dùng dao dùng nĩa, chưa bao giờnói bậy chửi bạ, như thế là có thể tiến gần tới hai chữ “thục nữ”, tôinghĩ, tôi đương nhiên là thục nữ rồi.
Đầu tiên, tôi rất hiểu phép tắc lịch sự. Theo trí nhớ của bà ngoại và mẹ, năm tôi ba tuổi khi ông Hồ đến nhà tôi thu tiền nước, tôi đã lấychiếc ghế, nhỏ nhẹ mời ông ngồi. Từ đó trở đi câu chuyện này được bàngoại tôi, mẹ tôi loan truyền tứ phía, tôi trở thành một đứa trẻ ngoanngoãn, lễ phép chẳng có gì phải bàn cãi cả.
Thứ hai, tôi rất nhẹ nhàng. Theo như lời của cô giáo dạy nhạc hồitiểu học thì: “Giọng của Phúc Sinh rất hay, vừa trong vừa giòn, giốngnhư một chú chim bói cá, rất nhẹ nhàng. Gọi tên bạn ấy, để bạn ấy hátcùng tiếng đàn phong cầm, bạn ấy đỏ mặt chẳng hát được câu nào, giọngnhư con muỗi”. Tất cả các giáo viên của tôi đều tán đồng một điểm rằngPhúc Sinh là một cô gái nhẹ nhàng.
Còn một điểm rất rất quan trọng nữa là, tôi nghe lời đến mức trướckhi tốt nghiệp đại học không dám có bạn trai. Bố mẹ tôi vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-bo-em-kiep-sau-nhe/95921/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.