Tần Sở Ca có một khuôn mặt thư sinh vô cùng đẹp. Nhưng hắn thật sự không cố ý làm một tên lưu manh, nhưng cũng chẳng có cách nào, hoàn cảnh sống từ nhỏ khiến hắn không thể có cách sống phù hợp với gương mặt này, hắn chỉ cần mở miệng là sẽ nói ra những thứ không lọt tai. Càng khỏi cần nhắc tới công việc của hắn. Tuy nói rằng trong ba trăm sáu mươi nghề, thì hình như không có nghề trộm cướp.
Nhưng Tần Sở Ca đâu còn cách nào, không trộm không cướp thì bảo hắn làm cách nào kiếm bữa cơm tiếp theo đây, cho nên hắn chỉ có thể đi làm một tên trộm có kĩ thuật coi như không tệ . Có thể nói rằng, lợi thế khuôn mặt đẹp thật tốt, lúc trộm đồ vẫn có thể tươi cười hoàn thành mà không khiến người khác chú ý. Nhưng nếu lần đó hắn không trộm phải đồ của tên ác ma Để Luật Dương, thì cuộc đời hắn cũng không máu chó đến như vậy. Đó là một khuôn mặt đàn ông rất bình thường, nhưng khí phách tỏa ra quanh hắn lại nói lên hắn không phải là một kẻ dễ chọc.
Nếu không phải y nhìn thấy vẻ tươi cười nịnh nọt ghê tởm trên khuôn mặt kia, cách nói năng láu cá từ miệng hắn, có lẽ đã cho rằng hắn là Hứa Ức Phàm sống lại. Có lẽ cũng chỉ là người giống người thôi, nhưng y lại là một tên trộm, hơn nữa y còn định trộm đi vật duy nhất Hứa Ức Phàm lưu lại cho hắn. Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt kia hắn liền bất giác mềm lòng … Sáu năm rồi, một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt tương tự khuôn mặt đó, dù là hắn cũng không tránh khỏi hoảng hốt…
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.