Tần Sở Ca ở một nơi ấm áp —– không, là một thật nơi khô nóng tỉnh lại, y giật giật tay chân, phát hiện bản thân được Hoa Khiếu thân mật ôm vào ngực, mà Hoa Khiếu còn chưa tỉnh lại.
Tần Sở Ca sau vô số lần tự nhắc nhở chính mình, giờ phút này y lại giống như một chú chó nhỏ, rúc vào trong lòng Hoa Khiếu, kể cả khi hiện tại đã là đầu hè.
Trên người không có cảm giác đau đớn kịch liệt, chẳng qua là đầu gối cùng đùi có chút đau, dù sao y cũng không phải từng luyện qua nhu thuật (1),bị bài đến bài đi như vậy dĩ nhiên là sẽ có chút đau a.
Nhưng chính xác mà nói, y vẫn là được hưởng thụ mà, lần đầu tiên y cảm thấy loại hành vi này không chỉ là một bên nhận được khoái cảm còn một bên chịu khổ hình, mà là loại hành vi làm cả hai bên đều nhận được khoái cảm.
Tần Sở Ca cẩn thận ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt say ngủ bình thản của Hoa Khiếu, đột nhiên y rất muốn hôn lên. Tần Sở Ca cẩn thận mân mê miệng, chạm nhẹ vào má Hoa Khiếu một chút, rồi lập tức nhắm mắt lại, cảm thấy chút buồn ngủ, liền rơi vào giấc ngủ một lần nữa.
Nghe được tiếng thở đều đặn của Tần Sở Ca, Hoa Khiếu mở mắt, chẳng qua trong đôi mắt kia không chỉ có ôn nhu, mà còn có một tia đắc ý, hoặc là nói đó chính là vẻ thỏa mãn của kẻ thắng cuộc.
Lúc Tần Sở Ca một lần nữa tỉnh dậy, người bên cạnh y đã rời đi. Tần Sở Ca còn từng tưởng tượng ra những gì sẽ nói với Hoa Khiếu vào sáng hôm sau, hiện giờ bên cạnh hoàn toàn trống rỗng không khỏi khiến y có chút buồn tủi. Bất quá, tiếng kêu réo ing ỏi của bụng rất nhanh làm y quên hết cảm giác gượng gạo kia, thu dọn một chút liền chạy vào phòng bếp —– quả nhiên, Hoa Khiếu đã để lại cho y một bữa sáng thật phong phú.
Nhanh chóng ăn hết bữa sáng rồi tự giác thu dọn bàn ăn thật tốt, Tần Sở Ca nằm trên chiếc giường ở phòng mình, ngây người nhìn chằm chằm trần nhà.
“ Ta là Tần Sở Ca. ” hai tay y đan vào nhau …
“ Ta từng là một tiểu thâu. ”
“ Ta từng đi ăn trộm, từng vào tù. ”
“ Ta không có mẫu thân, phụ thân ta rất sớm đã ra đi. ”
“ Nhớ rõ bản thân ngươi, Tần Sở Ca, đừng mơ tưởng nữa. ”
Tần Sở Ca lẩm bẩm nói, buộc chính mình một lần nữa nhớ kĩ …. sự thật này.
“ Để Luật Dương mang ta làm thế thân cho một người khác, mà ta từng trộm thứ gì đó của hắn, cho nên bị đối đãi như vậy xem như trừng phạt đúng tội. Mà hiện giờ, ta hy vọng tội của ta đã trả đủ, ta không còn nợ hắn cái gì nữa. ”
“ Hoa Khiếu … gã là một người tốt, nhưng gã vẫn như vậy …. cách ta thật xa thật xa … ”
“ Không nên ham muốn thứ ôn nhu không phải là của mình, nó sẽ khiến ngươi vạn kiếp bất phục. Phụ thân, con sẽ nghe theo lời của người. ”
Tần Sở Ca đè chặt lên ngực mình, giống như nếu y làm vậy những đau đớn trong tim sẽ giảm bớt.
Tự ám thị lại thật nhiều, thật nhiều lần, cuối cùng Tần Sở Ca nhắm mắt lại, hít thở thật sâu. Thật lâu sau y mới từ giường đứng lên, trên mặt lại là vẻ tươi cười như trước. Y chạy vội tới phòng khách, mang đồ ăn vặt còn thừa từ hôm qua ra, mở TV, xem diễn hài, cũng tùy lúc cười ha hả, bột khoai rơi xuống đất thành một mảnh loang lổ.
Để Luật Dương nghiêm mặt, không hề cảm thấy cách này rất tốt, nhưng nếu hắn muốn chiến thắng quay về thì nhất định phải vứt bỏ chút gì đó, tỷ như lòng tự trọng vô vị của hắn vậy.
Cho nên hiện giờ hắn đang cầm một bó hoa hồng thật lớn, đứng trước của biệt thư của Hoa Khiếu. Tay hắn đặt trên chuông cửa, không biết nên ấn hay là xoay người rời đi.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn chỉnh chỉnh cà vạt, vẻ mặt hơi vặn vẹo, ấn xuống chuông cửa —-
Tần Sở Ca đang vì cảnh tượng khôi hài trong TV mà cười nghiêng ngả, tiếng chuông cửa lại đột nhiên vang lên. Y một bên lau đi nước mắt vì cười mà rớt ra, một bên lê đôi dép đi trong nhà ra mở cửa. Chẳng lẽ Hoa Khiếu lúc đi quên mang theo chìa khóa?
Tàn Sở Ca mang theo vẻ tươi cười còn chưa tán hết ra mở cửa, “ Hoa … ” chữ Khiếu còn chưa bật ra đã bị một bó hoa hồng thật to làm giật mình, tim cũng đập mạnh lên, nhưng thứ càng khiến y kinh hãi chính là phía sau bó hồng là khuôn mặt đã lâu không gặp của Để Luật Dương.
Tần Sở Ca sợ tới mức tựa hồ như quên mất cả cách nói chuyện, miệng không ngừng mấp máy, mắt cũng mở to nhìn chằm chằm Để Luật Dương. Vẻ mặt của y làm Để Luật Dương cảm thấy mình như một kẻ ngốc vậy, hắn không tự chủ được nhíu mày, đẩy Tần Sở Ca vào bên trong, chính mình cũng đi vào, tay đóng cánh cửa ở đằng sau vào.
Mỗi lần Để Luật Dương tiến tới một bước, Tần Sở Ca lại nhanh chóng lùi một bước, TV phía sau còn ồn áo náo động mà Tần Sở Ca lại cảm thấy đại não hoàn toàn trống rỗng. Y có nghĩ cũng không nghĩ đến Để Luật Dương lại tìm tới tân đây, trên thực tế, y đã hoàn toàn quên mất Để Luật Dương. Mà bây giờ Để Luật Dương tìm đến y tính sổ … y phải chạy đâu bây giờ … TT TT …
“ Ta tới là … cầu ngươi trở về. ” Để Luật Dương gian nan đem những lời này nói xong, lại ho nhẹ một tiếng, rồi mới đem hoa hồng nhét mạnh vào tay Tần Sở Ca, “ lúc trước … là ta … rất thô bạo … ”
Tần Sở Ca ngơ ngác nhìn bó hoa trong tay, sau đó lại như cảm thấy trên hoa có độc, liền buông tay, bó hoa lạp tức rơi xuống nền đất. “ Ta … ta sẽ không đi cùng ngươi … ” Tần Sở Ca như cố gắng lấy hết dũng khí của mình, ngẩng mạnh đầu nhìn thẳng vào Để Luật Dương, rõ ràng nói, “ Ta tên là Tần Sở Ca, ta không phải là Hứa Phàm Ức, ta cũng không nghĩ muốn trở thành người khác! ”
“ Ta biết … ” Để Luật Dương hít thật sâu, “ ngươi có thể giận dỗi ta mà không muốn trở về, nhưng phải rời khỏi Hoa Khiếu, mục đích của gã là cạnh tranh với ta, ngươi bất quá chỉ là một con tốt nhép. ”
Để Luật Dương một chút cũng không cảm thấy lời hắn nói có bao nhiêu tàn nhẫn … Tần Sở Ca cũng mỉm cười, “ ta biết, Hoa Khiếu cũng có nói với ta, nhưng như ngươi thấy đấy, nhìn xem, ta có một cuộc sống thật thoải mái, như một kim chủ vậy, Hoa Khiếu đối với ta cũng thật ôn nhu, ta vì cái gì phải rời đi? Gã thích hay không thích ta thì có liên quan gì? ”
Không có vấn đề gì.
Tần Sở Ca cười nói, ánh mắt y vẫn nhìn thẳng vào Để Luật Dương, khiến hắn không biết phải ứng phó tiếp như thế nào.
“ Ta … ta thực thích ngươi … ” Để Luật Dương cau mày nói xong những lời này lại bị tiếng cười khẽ của Tần Sở Ca cắt đứt, “ ngay cả chính ngươi cũng cảm thấy không có khả năng này, giờ nói ra cho ai tin đây? ” Có lẽ hiện đang ở nhà Hoa Khiếu làm Tần Sở Ca có thêm dũng khí, y tiếp tục nói: “ Ngươi chính là thích Hứa Phàm Ức mà không phải Tần Sở Ca, từ khi bước vào cửa đến giờ, ngay cả tên ta ngươi cũng không muốn gọi …. đương nhiên cho dù ngươi có gọi cũng không liên quan, ta không thích nam nhân, cũng không thích ngươi, Để tiên sinh. Nếu lúc trước do ta trộm đồ của ngươi mà bị trừng phạt, ta nhận, nhưng ta cảm thấy ta bị trừng phạt cũng đủ rồi, ta không nợ ngươi cái gì nữa. ”
Để Luật Dương cuối cùng cũng lộ ra sự tức giận của mình, hắn bắt lấy hai vai Tần Sở Ca, đem y áp trên tường, ánh mắt vằn lên tơ máu, rống giận, “ ngươi câm miệng cho ta! Câm miệng! ”
Tần Sở Ca cố gắng đẩy Để Luật Dương ra, nhưng hắn khí lực quả thật rất lớn, y căn bản không phải là đối thủ, thế là y dùng sức, đá Để Luật Dương một cước. Một cước đạp thẳng vào chân Để Luật Dương, Để Luật Dương bị đau, kêu lên một tiếng, buông lỏng tay ra, nửa ngồi xổm trên mặt đất, giống như bị đánh rất nặng.
Tần Sở Ca xoay người muốn chạy lên lầu, lại bị Để Luật Dương ở phía sau bắt được tay, “ van cầu ngươi … đi cùng ta … ” thanh âm cơ hồ như cầu xin, “ ta yêu Phàm Ức, cho nên cũng không thể quên được ngươi …. cho ta một cơ hội chuộc lỗi được không … ”
Tần Sở Ca rút tay ra, cơ hồ nở một nụ cười bi ai, y chỉ vào mũi mình, “ nhìn ta đi, ta là một tiểu thâu, một tên côn đồ, ta là kiểu người mà những kẻ cao sang như các ngươi nhìn cảm thấy chướng mắt, trừ bỏ khuôn mặt này ta có cái gì? Ngươi tỉnh táo một chút được không? Để tiên sinh, ngươi ở trong nhà người khác làm ồn như vậy, ngươi có còn biết lịch sự không? ”
Để Luật Dương chịu đau đứng lên, sắc mặt khôi phục lại vẻ hờ hững như cũ, “ đúng … Phàm Ức đã chết, không bao giờ … có y thứ hai nữa ” hắn nhìn thoáng qua Tần Sở Ca, môi mấp máy, “ hôm nay là ta phát điên … nhưng cuộc đấu này vẫn chưa chấm dứt đâu, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi. Ta sẽ khiến cho chính ngươi phải ngoan ngoãn trở về. ”
“ Xin cứ tự nhiên Để tiên sinh, thỉnh ngươi nhanh chóng rời đi. ” Tần Sở Ca chỉ vào cửa, tận lực làm dịu đi ngữ khí của mình.
“ Chú ý Hoa Khiếu … gã cùng ta là huynh đệ, ta không phải là người tốt, hắn cũng như vậy. ” Để Luật Dương hừ hừ, khập khiễng đi về phía cửa, phía sau hắn truyền đến chữ “ cút ” điên cuồng của Tần Sở Ca.
(1) nhu thuật: là một danh từ gọi chung cho nhiều môn phái võ thuật cổ truyền của người Nhật, dùng phương pháp dùng quật ngã, đè, siết cổ, khóa tay, khóa chân,… đối kháng ~~~> ở đây ý Ca nhi là chưa học qua mấy môn võ kiểu đè, siết … như trên mà bị Hoa ca đè một đêm khiến toàn thân đau nhức:)) theo ta dù em ý có luyện qua mà bị đè thế cũng vẫn đau thôi:))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]