Ánh nắng buổi sớm không thể lọt qua rèm cửa sổ đi vào chiếu sáng. Vết xám nhạt lốm đốm rơi vào gối đêm chăn màn. Trong chăn mềm mại, hai nam nhân cao lớn vẫn ôm nhau ngủ. Lục Tỷ xưa nay an phận, lúc đi ngủ nằm xuống như thế nào, tỉnh lại vẫn như cũ. Đôi mắt chậm rãi mở ra nhẹ như ngọc lưu ly, cảm giác nhiệt độ ấm áp sau lưng vẫn còn. Trì Nhạc dính sát vào hắn, cứ như vậy ôm nhau ngủ một đêm. Bọn họ cùng giường với nhau đã lâu, nhưng đây là lần đầu ngủ gần nhau như vậy. Ngày xưa đều là ngủ khác nhau, bình tĩnh mà an phận. Lục Tỷ có thể cảm giác được, hôm qua tâm tình Trì Nhạc khủng hoảng cùng bất an. Y xa cách hắn, sắp quen nhau 20 năm, y đối với người đàn ông này mỗi động tác phía sau đều có ý nghĩa, cũng như lòng bàn tay. Trì Nhạc dịu dàng ở đâu, Trì Nhạc sợ cái gì nhất, hắn so với bất cứ người nào khác đều rõ ràng hơn. Nhưng thật ra Trì Nhạc là người rất sợ cô đơn. Hắn thích sống vui vẻ, chán ghét cãi vã, chán ghét chia xa, không cách nào chịu được phản bội. Trong lòng hắn chứa đựng tính cách trẻ con đơn độc trong sáng, sạch sẽ như một tờ giấy trắng. Hắn rất dễ dàng được mọi người chờ mong, cũng rất dễ dàng trở thành người ỷ lại. Rất nhiều thứ, đối với hắn mà nói, đều đến quá mức dễ dàng. Tên hay, rất thuận lợi, người khác nhìn bằng ánh mắt hâm mộ. Hắn là một người rất dễ được yêu thích. Thế nhưng, cũng rất khó được yêu thương. Ở bên cạnh hắn, rất khó có được cảm giác an toàn. Thế giới của hắn, lựa chọn quá nhiều, phải đối mặt với nhiều sự quyến rũ, làm nhiều người nhìn mà thấy sợ, làm nhiều người thấy mệt mỏi. Vẻn vẹn dựa vào chút yêu thích này, rất khó chống đỡ kéo dài. Vì lẽ đó Trì Nhạc dễ dàng được mọi người yêu thích, nhưng cũng rất khó được người ta yêu thương. Hắn thiếu sự yêu thương, cũng khát vọng yêu. Loading...
Cho nên hắn phải quý trọng từng cái để tâm của người hắn yêu thương như vậy. Như là Trần tiểu thư, như là cha mẹ hắn, như là Trần Đấu, cũng như là Thường A. Nếu như y đi vào trong lòng hắn, cả đời này cũng sẽ là người quan trọng của hắn. Như vậy, chính mình sao? Có thể là hắn so với Trần Đấu sớm hơn, mới chiếm hết cơ hội trước tiên như vậy. Con chó to lớn phía sau giật giật (e gọi chồng mình là chó sao =))) tay siết lại bên hông rồi quấn chặt lại, Trì Nhạc từ từ thở ra một hơi, hơi thở phả vào cổ Lục Tỷ, lông tơ chân tóc cũng bị gợi lên rồi.Lục Tỷ vẻ mặt như bình thường, hô hấp bằng phẳng. Một bàn tay ấm áp đặt lên mắt hắn Khóe miệng lười biếng nhác của Trì Nhạc cười cười, tóc tai lộn xộn, đôi môi trêu hoa ghẹo nguyệt cong cong thành trăng lưỡi liềm. "Cậu quả nhiên tỉnh rồi." Hắn nghịch ngợm dán vào lỗ tai Lục Tỷ. Lục Tỷ cũng không nắm đôi tay Trì Nhạc đang quấy rối, chỉ là chớp mắt một cái. Lông mi quét ở trong lòng bàn tay mềm mại, ngứa đặc biệt trêu người. Thân thể Trì Nhạc là vóc người cường tráng tiêu chuẩn của thanh niên hiện nay, tuy rằng cấm dục đã lâu, nhưng không có nghĩa là hắn không có dục vọng. Đặc biệt là buổi sáng tốt đẹp như vậy. Hình thái dục vọng vô cùng thẳng thắn hiện ra. Lục Tỷ cảm nhận được biến hóa của Trì Nhạc, hơi nhưng mày, muốn cách xa một chút, Trì Nhạc liền đưa tay vào áo ngủ của y. Áo ngủ tơ lụa rơi nhẹ trên làn da, có chút ngứa. Lòng bàn tay Trì Nhạc như sốt cao, một bên dọc theo eo tìm thấy xương sườn, ngón tay chạm vào chỗ lõm ở xương sườn, mang tới sức mạnh nhẹ nhàng, ý đồ xấu sượt qua, khí lực lòng bàn tay vừa thu lại, sức mạnh tăng thêm, dường như muốn đem trái tim đang đập của Lục Tỷ nắm lấy trong lòng bàn tay. Thân thể Lục Tỷ phản xạ có điều kiện chấn động một hồi, chiếc cằm bướng bỉnh giương lên. Thanh ân Trì Nhạc dày đặc lại khàn khàn, từng câu từng câu bắt chẹt động mạch chủ của Lục Tỷ: "Làm sao mỗi lần đều chỉ có tớ phản ứng, thế này không có khoa học a. Ngươi tốt xấu như vậy .... cũng là thanh niên tốt." Lục Tỷ dùng sức xoay người lại, dây áo tắm được sượt mở, nửa cái vai cùng một cái chân dài liền lộ ra bên ngoài. Hắn phiêu một chút nhìn tinh thần dị thường ở vị trí nào đó của Trì Nhạc, nhỏ giọng nói: "Cậu muốn phản ứng gì?" Trì Nhạc nở nụ cười. Đùi tráng kiện rắn chắc tiến vào giữa hai chân Lục Tỷ. Bộ vị nhạy cảm va chạm, khiến Lục Tỷ nhíu nhíu mày. Hắn cúi đầu nhìn chân Trì Nhạc. Đùi Trì Nhạc chống đỡ hắn ở vị trí nào đó, đang từ từ, từ từ quấy rầy phía trên. Khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt dâm ta híp thành một đường, khóe miệng còn ôm lấy ý đồ xấu cười. " Kiểm tra sức khoẻ đạt tiêu chuẩn, vẫn rất khỏe mạnh." Trì Nhạc nói. Lục Tỷ lạnh nhạt nhìn mắt hắn, gò má gầy gầy cùng với tai hơi hồng hồng, lồng ngực rắn chắc hơn phập phồng. Một chân Trì Nhạc dùng sức. Cổ họng Lục Tỷ thoát ra âm thanh "Ô" mơ hồ, kìm nén thân thể cong cong, lộ ra phần lưng hình dáng đẹp đẽ với xương cột sống cong cong. Trì Nhạc liếm liếm môi, một tay từ cổ áo tắm rộng mở duỗi đi vào bên trong, ngón tay dường như có điện, một đường từ xương cụt, dọc theo toàn bộ xương cột sống, tầng tầng lớp lớp tìm thấy cổ, sau đó vững vàng nắm chặt cổ Lục Tỷ.Lục Tỷ bị ép ngẩng đầu lên, môi khẽ nhếch nhẹ nhàng thở hổn hển. Trong gang tấc mặt Trì Nhạc xẹt tới. Hừng hực mà bá đạo hôn, cạy môi lưỡi ra, xông vào. Động tác trên đùi cũng không có ngừng lại. Trong lòng người ngây ngô run rẩy một chút, một tay khoát lên tay Trì Nhạc, một tay được Trì Nhạc đặt ở dưới thân. Tư thế dây dưa, giữa bọn họ như là, như này không nói được, nói không rõ quan hệ. Trì Nhạc hôn xong rồi, đem mặt vùi vào trong bả vai Lục Tỷ, trầm thấp cười. Hắn cũng không tiếp tục náo xuống, như con chó lớn thỏa mãn, đi xuống, lại bắt đầu làm càn. Hắn hoàn toàn không nhớ rõ lúc nãy đè lên Lục Tỷ, khí lực hắn lớn bao nhiêu. Cái gọi là chuyên gia giả heo ăn hổ (đóng vai),đại khái là như vậy. Trì Nhạc hiểu rõ Lục Tỷ, giống như Lục Tỷ hiểu rõ hắn vậy. Hắn rất rõ ràng mọi khu vực của Lục Tỷ, từng cái tách ra, cẩn thận tiến lên. Lục Tỷ mạnh miệng nhẹ dạ, hắn nuông chiều làm càn, bán manh hai cái, không uổng cho người nào đó, có thể ăn no chiếm tiện nghi. Giống như lúc này, hắn để người kia đè ở trên người, giở trò, trái hôn phải ôm, cuối cùng chỉ co lại trong lồng ngực của hắn, làm ra vẻ mình mới được ăn no, lại vui vẻ chịu đựng, Lục Tỷ tuyệt đối xác định đối với hắn như thế nào. Đúng như dự đoán, Lục Tỷ hô hấp bằng phẳng một hồi, rũ mắt nhìn xuống điểm kia trước ngực tóc tai lộn xộn, có chút buồn bực mất tập trung muốn đẩy hắn ra. Trì Nhạc liều chết bất động, dường như khi hắn ôm nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng, ôm chặt sẽ không chịu buông tay. Lục Tỷ đá hắn cũng được, đẩy hắn cũng được, hắn đều thờ ơ không bận tâm. Giãy dụa một lúc, Lục Tỷ mệt mỏi, cũng là để yên cho. Hắn là nam nhân, sẽ không bởi vì nhận được cái hôn, bị sờ hai cái, liền giận tím mắt, nhảy dựng lên tát người. Nói đến, trước đây ở trong quầy hàng The Fit trong khách sạn Đại Hoàng, hắn cũng rất thích nhào tới liếm liếm y, hơn nữa toàn tấn công môi. Bây giờ ôm chính mình, cùng trong khách sạn kia lôi kéo, cũng không có gì khác biệt. Hai người vô lại đến trưa, nhận được điện thoại của Trần Đấu, muốn cùng công ty bọn họ mở hội nghị, mới miễn cưỡng rời giường. Lục Tỷ đem quần áo ngủ trong máy đã giặt sạch mang ra, cởi áo ngủ trên người, mạnh mẽ ném tới lồng giặt. Trì Nhạc đã mặc quần áo, đi tới, nhìn thân thể trần truồng của Lục Tỷ, mặt ảo não, cười khẩy ép hắn ở giữa máy giặt và mình. Hai tay chống vào máy giặt phía đối diện, cơ thể cao to hơi nghiêng về phía trước. Lục Tỷ chỉ có thể phối hợp hơi ngửa ra sau, vẻ mặt không được tự nhiên.Trì Nhạc nhìn chằm chằm Lục Tỷ, ý cười khóe miệng, ngón tay phóng tay nút điều khiển bên trên, lách tách vài tiếng, nước từ ống dẫn nước ào ào đổ vào máy giặt. Trì Nhạc một tay đặt dưới máy giặt, tiến đến bên tai Lục Tỷ nói một câu: "Cũng không ra mồ hôi, không cần nước giặt quần áo." Đến "Xuân mộng vân", Trần Đấu không ở trong phòng làm việc, Thường A bên trong kéo một thùng giấy, đang từ trong thang máy đi ra. Trì Nhạc giúp nàng chuyển thùng giấy, hỏi: "Trần Đấu đâu?" Thường A đứng lên, cử động eo một cái, nói: "Đi xây dựng tổ tình yêu cho các ngươi." "Ha?". Trì Nhạc chớp mắt, không rõ vì sao. Thường A đi tới trước sân khấu mượn cây kéo, răng rắc mấy cái liền mở đóng gói ra, mở va ki, xé từng tầng băng dính, một ma nơ canh đúng chuẩn, hiện ra trước mắt Trì Nhạc. "Trần Đấu đưa." Thường A ngẩng đầu lên, gương mặt thần bí. "Red State xác định cắt giảm ma nơ canh?" Trì Nhạc ngồi xổm xuống, ngón ta sờ lên ma nơ canh thô to, "Lấy được ở đâu?" "Đây là con cuối cùng, còn cái khác, cũng đã đến đúng thời gian quy định rồi." Thường A vỗ vỗ tay, đem ma nơ canh ở trong tay, hướng Lục Tỷ cùng Trì Nhạc nói, "Cái cọc sau lưng các ngươi, mang đi theo ta." (Câu này k hiểu lắm a) Hai người theo Thường A tiến vào thang máy. Trì Nhạc nghi hoặc nhìn về phía Lục Tỷ, Lục Tỷ giống như thất thần, lông mày nhẹ nhàng nhăn lại. Cửa thang máy mở ra, Thường A quen thuộc tiêu sái đi ra ngoài, móc chìa khóa mở ra cửa phòng. Bên trong phòng, một tấm gương lớn như cái giường, bên cạnh bày một hàng đủ loại kích cỡ ma nơ canh, Thường A đi tới, hướng Trì Nhạc vẫy tay, ra hiệu hắn mang theo cái hộp lớn để bên cạnh, sau đó đem ma nơ canh nhét vào hộp đi tới. Cùng nhau làm việc. Thường A hài lòng đem ma nơ canh cố định lại, sau đó đến bên thùng dụng cụ trên bàn làm việc, mở ra phóng tới trước mặt Trì Nhạc. Kim châm hạt nissan, vòng lăn, kéo cắt vải, đủ loại thước cuộn, đầy đủ mọi thứ. Trì Nhạc cầm kéo cắt vải, lưỡi kéo carbon nặng sắc bén, hắn thử một hồi, cảm thấy dễ chịu, nặng nhẹ vừa chuẩn. Trì Nhạc có chút kinh hỉ, lại có chút kinh ngạc. Lục Tỷ đứng ở một bên, vẻ mặt không chút biến sắc. Phản cắt để một bên, các loại bàn để giá tranh nhỏ đặt ở nơi đó, độ dài trên bàn, đầy đủ dụng cụ vẽ tranh. Trần Đấu cõng một ống vẽ đi vào. "Lúc trước giúp ta làm bài tập, hao phí ngươi không ít giấy đi." Trần Đấu cười hướng Lục Tỷ chào hỏi, một bên đem ống vẽ hạ xuống, mở nắp ra, đổ một xấp giấy bên trong. " Fabiano Ý, Holbein Nhật Bản, bản nhạc Windsor Anh quốc, còn có Barbizon, lính canh tuần, Khodov, ta đều bị một điểm. Ngươi biết đấy, bài tập chuyên ngành ta không chú ý, học nghệ thuật ba năm, hơn nửa bài tập ngươi đều giúp ta làm, ta cũng không biết ngươi dùng nhãn hiệu giấy nào. Thế nhưng ta biết, ngươi thích dùng thuốc màu nhãn hiệu màu trăng lưỡi liềm, có các màu sắc khác nhau, độ xám trung hòa. Trần Đấu nói qua, quơ quơ túi nhựa trong tay. "Các nhãn hiệu thuốc màu kia quá rẻ, đã dừng sản xuất rồi." Lục Tỷ nói. Trần Đấu gật gật đầu: "Ân. Nhưng ai bảo ta là, Đấu gia vạn năng đây!" Nàng nói, đắc ý đem thuốc màu đặt ở trên bàn. Lục Tỷ nhìn Trần Đấu, trên mặt tươi sáng, một đôi mắt đẹp có ứ đọng chút máu. Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Trần Đấu: "Say rượu không gnur thêm chút nữa, sáng sớm chạy đi chạy lại mua bán, thật là hồ đồ." "Bạn học tiểu Lục." Trần Đấu vỗ vỗ vai hắn: "Kỳ hạn công trình của chúng ta căng thẳng, cũng không có thời gian để ngủ a." Lục Tỷ có chút áy náy. Sáng sớm hôm nay, hắn và Trì Nhạc ở trên giường càn quấy đến trưa mới đến, Trần Đấu trời vừa sáng đã một mình ra ngoài chiến đấu. (Sướng với chồng xong giờ áy náy với người khác ha =))) Nàng luôn như vậy, không nói tiếng nào, đem hết thảy trách nhiệm nhận bên người. Trần Đấu rất tốt, là ngươi mãi mãi cũng sẽ không bao giờ biết được, nàng đã từng không ngần ngại vì ngươi trả giá bao nhiêu. Lục Tỷ lại nghĩ tới lời trách móc nặng nề của Hồ Văn Hạo, nhớ tới lý do Trần Đấu dời đi. "Ta sẽ đưa tác phẩm đúng hạn, cũng sẽ chụp hình quảng cáo." Hắn nói. Nhìn mắt Trần Đấu, trong giọng nói hoàn toàn là đau lòng: "Ta chỉ có một yêu cầu, ngươi phải cố gắng, Trần Đấu." "Bởi vì ngươi đối với ta mà nói, phi thường quan trọng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]