Chương trước
Chương sau
Trần Đấu uống đã nhiều rồi.
Cả người như bùn nhão xiêu vẹo trên ghế salon
Một chiếc giày cao gót bay ra ngoài, một chiếc miễn cưỡng vẫn còn đeo ở chân.
Son môi bị ngoen lên chiếc cằm xinh đẹp.
Lông mi rũ xuống, tóc mái lộn xộn che mắt lại.
Hồ Văn Hạo đang muốn đi tới giúp nàng, Trần Đấu tự nhiên dựng thẳng người, gào khóc la lớn "Không say không say không say không say!!!"
Hồ Văn Hạo có chút vướng tay chân, cau lông mày, Trì Nhạc đúng là tâm tình rất tốt, ngồi ngay ngắn ở trên ghế, một tay cầm ly rượu đỏ, một tay đặt ở trên ghế dựa, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Trần Đấu ồn ào.
Lúc Lục Tỷ quay đầu lại, thấy khuôn mặt nam nhân dịu dang, mang theo ý cười quen thuộc, nhìn cô gái trước mắt kia mặc dù bị điên những vẫn xinh đẹp.
Ý cười này trên mặt Trì Nhạc, chỉ thuộc riêng về Trần Đấu.
Mang theo ý hết cách, mang theo ý mừng rỡ, mang theo ý dung túng, mang theo ý không thể nói rõ được sự yêu thích.
Còn có một chút kiêu ngạo đã từng yêu nhau.
Hồ Văn Hạo tiến đến bên người Trần Đấu, muốn đỡ nàng về phòng, lại bị Trần Đấu quăng hai cái tát vào mặt.
Đôi mắt đẹp của Trần Đấu căm tức, lôi cổ áo Hồ Văn Hạo la lớn: "Ngươi lại muốn ăn đánh đi! Người ta mà ngươi cũng dám động vào a!"
Hồ Văn Hạo buồn rầu, hắn đánh không lại Trần Đấu, càng đánh không lại Trần Đấu mất hết tính người không phân phải trái.
Trì Nhạc cong cong khóe miệng, để chén rượu xuống định làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Một bóng người yên lặng lướt qua hắn, đi trước hắn một bước.
Trì Nhạc ngẩn người.
Bên cạnh ghế sô pha, Hồ Văn Hạo cũng ngẩn người.
Lục Tỷ ngồi xổm xuống, trên người mùi bạc hà quýt nhàn nhạt, Trần Đáu choáng váng cảm giác được.
Nàng mơ hồ mở mắt ra, nhìn thấy Lục Tỷ, bật cười.
Ngón tay thon dài duỗi ra, sờ sờ gò má Lục Tỷ, nhẹ giọng nói: "Ta bảo vệ ngươi."
Trì Nhạc đứng, cũng không đi tới, nhìn Trần Đấu cùng Lục Tỷ nhìn nhau.
Lục Tỷ ôn nhu gạt tóc mái rối bù của Trần Đấu, nhớ tới câu nói kia của Hồ Văn Hạo, Trần Đấu không nháo nữa, cuối cùng cũng trở về là một nữ nhân.
Y thở dài một cái, duỗi hai tay ra, đem Trần Đấu giống như bùn nhão ôm lấy, hướng phòng của nàng đi tới.
Lúc đi ngang qua Trì Nhạc, y chỉ nói một câu: "Mở cửa."
Trì Nhạc quay đầu nói với Thường A: "Giúp ta mang khăn ấm đến."
Loading...
Sau đó đi trước một bước mở cửa phòng Trần Đấu, cầm tay nắm cửa, đẩy cửa phòng ra.
Mọi người đứng ngoài cửa, nhìn kỹ thế giới kỳ diệu bên trong.
Khắp nơi đều là màu hồng.
Trên tường dán đầy poster AKB48, trong tủ để CD các concert của nhóm, xếp đầy xung quanh.
Bên ngoài tủ quần áo, còn trịnh trọng treo một chiếc áo hội trưởng fanclub. (giờ thì hiểu tại sao nàng biết tiếng Nhật =)))
Trì Nhạc buồn cười lắc đầu, lấy tay lau môi một cái: "Cái người này, đích thị là otaku."
(Otaku (おたく) là một từ lóng trong tiếng Nhật dùng chỉ một kiểu người, kì quái, làm bạn những người giống như họ hoặc dùng để chỉ một ai đó quá say mê một cái gì, đặc biệt là anime (hoạt hình Nhật Bản),manga (truyện tranh Nhật Bản),hay game (trò chơi điện tử))
"Trời ạ!" Thường A thở dài một cái.
Mọi người đột nhiên phát hiện, chuyển vào nhà này lâu như vậy rồi, chỉ có phòng của Trần Đấu, xưa này đều không có ai bước vào.
"Ta nói này, ngoài cửa toàn là dép lê Katy, đích thị là fan cuồng rồi!" Lần này toàn bộ lời nói được thông suốt, Thường A bỗng nhiên có cảm giác tỉnh ngộ.
Lục Tỷ ôm Trần Đấu, đi tới bên giường, dịu dàng đặt nàng xuống.
Trần Đấu lăn hai vòng trên giường, bỗng nhiên la lớn: "み な み!!! Rất き!!" (theo gg translate thì câu này nghĩa là: hướng nam!!! rất cần!!)
Thường A cảm thán: "Chẳng trách Trần tổng nói tiếng Nhật, hóa ra là vì theo đuổi thần tượng a!" Lục Tỷ nhận lấy khăn ấm từ Thường A, cẩn thận tẩy trang hộ Trần Đấu.
"Khó chịu sao?" Hắn hỏi.
Trần Đấu nằm ngã chỏng vó lên trời, không nhúc nhích.
Ngay lúc mọi người tưởng nàng đã ngủ thiếp đi, đột nhiên Trần Đấu dùng một loại âm thanh cực thấp hỏi một câu: "Là ngươi sao?"
Tất cả mọi người ngây ra.
Trần Đấu từ trên giường đứng lên, gương mặt xinh đẹp tiến đến trước mặt Lục Tỷ, từ trên cao nhìn hắn, một tay chống trên giường, một tay nhẹ nhàng đặt lên cằm Lục Tỷ, ánh mắt bá đạo nhìn: "Ái phi, đêm nay không được rời đi."
Trần Đấu dứt lời, liền muốn hôn lên.
Trì Nhạc cùng Hồ Văn Hạo nhanh tay lẹ mắt, một người đem Lục Tỷ kéo vào trong lồng ngực, một người giữ vai Trần Đấu.
Hai người thật vất vả mới không để đến lúc hôn.
Trì Nhạc nghiến răng hàm, quay đầu nhìn Thường A nói: "Ngươi chăm sóc nàng đi, trong nhà toàn là đàn ông, ngộ nhỡ nàng ấy nháo lên bắt đầu cởi quần áo thì phải làm sao đây."
Thường A bận rộn đáp lời, vòng lối khác đi tới đầu giường.
Trần Đấu quả thực vung một cái định đem áo khoác cởi ra thay quần áo ngủ, một nhóm đại lão gia vội vã lùi ra.
Đến sau nửa đêm, mọi người cũng coi như dọn dẹp bãi chiến trường sạch sẽ, từng người sau khi tạm biệt, tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.
Lục Tỷ tắm xong, nhìn bộ pyjamas của mình một đường dấu son môi đỏ cùng rượu đỏ, sửng sốt một lúc, sau đó quyết định đi ra ném vào trong máy giặt.Trên tường treo một cái áo ngủ dành cho khách, vẫn còn mới, là quà tặng của bạn Trần Đấu mang từ nước ngoài về. Lúc đó thấy đẹp, liền mua, nhưng không tìm ra chủ nhân thích hợp cho nó, liền treo trong phòng tắm, xem ai có duyên đầu tiên được mặc nó.
Không nghĩ tới người đó chính là Lục Tỷ.
Áo ngủ tơ tằm màu đen, gợi cảm, mê hoặc lòng người, tao nhã lại thanh lịch.
Lục Tỷ do dự một chút, dù sao cũng hơn là chỉ mặc mỗi quần lót thôi đi (Nhạc ca à sao anh lại mua cho vợ mỗi bộ áo ngủ thôi chứ để h vợ a phải mặc mỗi quần lót nài).
Lúc này Trì Nhạc ở trong phòng ngẩn người.
Trước cửa sổ sát đất, hắn đứng yên lặng, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc Lục Tỷ đẩy cửa tiến vào, ánh mắt Trì Nhạc tất nhiên là nghênh đón.
Ánh trăng lạnh lẽo từ ngoài cửa sổ chiếu vào, di chuyển trên áo ngủ tơ tằm màu đen của Lục Tỷ.
Cái áo ngủ này chắc chắn là dành cho nam, lấy chiều cao của Lục Tỷ, gần như là chạm đất.
Dây áo ngủ được thắt hờ ở bên hông, hai cái xương quai xanh cùng lồng ngực rắn chắc từ cổ áo rộng mở lộ ra.
Tóc mái ẩm ướt che kín mắt, nước nhỏ giọt xuống.
Nước trượt dài xuống, theo cái cổ dài, lan vào phía sau lưng một cách gợi cảm.
Lục Tỷ đi từng bước, chân dài liền lột ra từ tà áo ngủ, trêu trọc Trì Nhạc có chút sững sờ.
Lục Tỷ không để ý tới hăn, vòng qua Trì Nhạc, đi tới bên giường ngồi xuống, cúi đầu sấy khô tóc.
Xương cột sống kết hợp cùng với cổ, nhô ra thành một đường cong đẹp đẽ, cùng cổ tay áo ngủ tạo thành đường vòng cung giao nhau một cách hoàn mĩ.
Da thịt trắng nõn dưới ánh trăng gợi lên cảm giác nhẹ nhàng tỏa sáng.
Lục Tỷ giống như mỹ thiếu niên bước ra từ thần thoại Hy Lạp.
Khung xương rõ ràng, cơ bắp trên người rắn chắc đẹp đẽ.
Trì Nhạc tỉnh bơ nhìn Lục Tỷ.
"Cậu là cố ý mặc như vậy?"
"Áo ngủ của tớ bị bẩn." Thanh âm của Lục Tỷ rất bình thản.
"Ngươi như vậy, đêm nay ta rất khó ngủ." Trì Nhạc cười.
"Có gì khác biệt sao?" Lục Tỷ tắt máy sấy tóc, quay đầu nhìn Trì Nhạc, trong đôi mắt tràn đầy sự xem thường.
Khuôn mặt anh tuấn của Trì Nhạc đầy ý sủng nịch cười.
Nụ cười này, cùng với lúc đối với Trần Đấu không giống nhau.
Lúc nhìn Trần Đấu tự tin cùng thong dong, không thấy sự mê luyến, cùng thần phục .....
"Ngươi không sợ ta sẽ không thể kiềm chế nổi." Trì Nhạc chớp mắt, "Lúc này đối với tớ mà nói, quả thực là thử thách cực đại.""Trì chim to." Lục Tỷ lấy tay đưa vào trong mái tóc dày, tùy ý vuốt một cái: "Biểu hiện lúc bình thường cậu đối với tớ, tớ chỉ coi như là hít vào thở ra, đối với cậu cũng là thử thách cực đại đi."
"Ân." Trì Nhạc gật đầu, cúi đầu cười ra tiếng, "Cái này cũng không thể trách cậu, trách tớ."
Chờ tới lúc Trì Nhạc tắm xong, Lục Tỷ đã yên lặng nằm ở chỗ của mình, chỉ để lại bóng lưng dài cho Trì Nhạc thở dài thưởng thức.
Đệm giường bị lún xuống một chút, Lục Tỷ mở mắt ra.
Trì Nhạc nhìn trần nhà chằm chằm, không biết đang nghĩ gì.
"Tớ thừa nhận, vừa nãy tớ có chút ghen tị." Hắn đột nhiên nói.
Lục Tỷ không để ý tới hắn.
"Thực ra Trần Đấu cùng Lục Tỷ đứng chung một chỗ, như vậy rất xứng đôi." Trì Nhạc yếu ớt cảm thán.
Lục Tỷ di chuyển mắt, nhưng vẫn không lên tiếng.
"Tớ có chút sợ." Hắn thở dài, "Hôm nay Trần tiểu thư nói với tớ, nàng không biết sẽ còn theo tớ được bao nhiêu năm nữa."
Trì Nhạc ngẩng cằm, con mắt tinh anh chậm rãi u ám đi.
Hắn có vẻ bề ngoài cường hãn, hoàn mỹ như vậy, nhưng nội tâm vẫn luôn luôn như một đứa trẻ không có lớn lên.
Tấm chăn bị người dùng lực nhấc lên, bá đạo trùm lên người, cắt đứt những lời Trì Nhạc phải nói sau đó.
Lục Tỷ thủ đoạn cứng cáp mạnh mẽ, cứ thế ôm như một đứa bé, đem Trì Nhạc ôm vào lòng.
Trì Nhạc quay đầu nhìn Lục Tỷ.
Con mắt người kia sáng ngời trong bóng đêm, đang lẳng lặng nhìn mình chăm chú.
Không có an ủi dư thừa, chỉ có một nửa cái lạnh không được ôm ấm áp.
"Tớ không thể tưởng tượng được rằng sẽ mất đi Trần tiểu thư, tớ sẽ đau khổ đến nhường nào." Trì Nhạc nhìn hắn, "Giống như tớ không có cách nào tưởng tượng được nội tâm cậu đau khổ như thế nào."
Bàn tay dày rộng kề sát ngực Lục Tỷ.
"Nơi này, có thể đã từng rất mềm mại, rạn nứt, bị thương, già cỗi, ẩn trong vỏ kén, từ đó đao thương bất nhập (cứng đầu cứng cổ).
Lục Tỷ nhìn hắn, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại.
Thanh âm của Trì Nhạc rất ôn hòa: "Cậu vì cậu mà thích dáng vẻ có sức sống là tốt rồi, cậu vì cảm thấy tư thế có sức sống an toàn là tốt rồi."
Lục Tỷ nhìn hắn, nghi hoặc nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn tìm kiếm.
Đôi mắt Trì Nhạc thẳng thắn.
Hắn giấu ở đáy lòng, hiện tại lại chính miệng hắn nói ra.
Lục Tỷ buông hắn ra.
"Ngủ đi." Hắn nói, lại quay người đi.
Thân thể ấm áp của Trì Nhạc gần lại, cằm gối lên bả vai Lục Tỷ.
Hai người, như là một đôi trời sinh, đường nét thân thể sát lại không để lại một khe hở nào.
Lục Tỷ phảng phất nghe được mỗi tế bào trên thân thể Trì Nhạc nói rằng, tớ cần cậu, tớ cần cậu.
Rất cần rất cần rất cần.
Ngoại trừ âm thanh.
Lục Tỷ cầm tay Trì Nhạc để bên hông mình, ngón tay mạnh mẽ đan xen, mười ngón tay đan chặt, không nói một lời.
Hăn kiên cường, mạnh mẽ, cho dù xem ra nhạt nhẽo như bạc hà.
Hắn và Trì Nhạc, tuy nhiên bây giờ là kiểu ngược lại.
Một bề ngoài mãnh thú, nhưng nội tâm ôn hòa như nước.
Một có vẻ ôn hòa như nước, nhưng nội tâm lại giống như mãnh thú.
"Cậu từ từ rồi sẽ quen thôi." Lục Tỷ đột nhiên mở miệng, "Quen mất đi, quen ly biệt, cái này cũng không khó lắm."
Trì Nhạc ôm thật chặt: "Tớ không quen được, cậu biết mà."
Lục Tỷ không nói gì.
Thanh âm của Trì Nhạc gần bên tai, âm thanh khàn khàn lại êm tai.
"Vậy cậu cũng có thể quen thuộc tớ sao?" Hắn hỏi có chút ngây thơ, "Quen thuộc sự tồn tại của tớ."
Hô hấp Lục Tỷ đều đặn, không biết là ngủ hay còn thức.
Một lúc lâu, hắn chậm rãi trả lời" "Tớ có lẽ đã quen thuộc sự tồn tại của cậu, cũng có thể quen thuộc cậu không tồn tại. Chúng ta đều không thể khống chế được sự cố thay đổi, vì lẽ đó, chỉ có thể học thích ứng."
Trì Nhạc đem mặt vùi vào cổ Lục Tỷ, đột nhiên duỗi răng nanh cắn hắn một cái.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm ở động mạch chủ, đôi môi xúc cảm mềm mại lại ẩm ướt.
Lục Tỷ cử động một chút, Trì Nhạc siết hắn lại.
Tiểu hài tử Trì Nhạc tâm tính tùy hứng, ngông cuồng, lại thích hồ đồ.
Lục Tỷ nhắm hai mắt lại.
Chính là bởi vì không thể kiềm chế như vậy, không kiêng dè gì, không lo sợ gì, hắn mới có thể đi vào lòng y.
Kỳ thực tớ đã sớm có thói quen với cậu.
Quen thuộc dây dưa, quen thuộc cậu không hề logic mà bá đạo, quen thuộc tất cả xấu xa của cậu.
Chỉ là, nếu một ngày, không thể không xa nhau.
Tớ cũng sẽ nỗ lực quen sự không tồn tại.
"Tớ vẫn luôn ở đây." Trì Nhạc liếm liếm yết hầu ở cổ Lục Tỷ.
Trịnh trọng cam kết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.