Lần đầu tiên Không Phá nhìn thấy Vi Thiện, khi đó hắn vẫn còn là một đứa trẻ.
Mặc dù đã là đứa trẻ lớn, nhưng hắn lại không đi theo mấy đứa bạn chơi đùa khắp núi, mà lại thích ngồi đọc sách trong rừng chuối tiêu phía trước nhà.
Ngày đó, hắn mang theo sách đi tới tán chuối mà hắn vẫn thường ngồi, nhưng lại nhìn thấy một gã con trai trẻ tuổi đang đứng chắp tay ở đó. Không ngờ ở rừng chuối vắng vẻ như vậy cũng sẽ có người, hắn nhất thời đứng ngẩn ra.
Người nọ nghe thấy tiếng động, liền xoay đầu lại, thật sự là một gương mặt rất đẹp trai.
“Anh là ai?”. Thôn bọn hắn rất nhỏ, đi tới đi lui cũng chỉ có vài hộ gia đình, hắn chưa từng thấy qua người con trai này.
Người con trai nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, tựa hồ không biết trả lời như thế nào. Cuối cùng chỉ nói một câu: “Tôi sống ở đây”.
“Trước đây tôi chưa từng thấy anh. Anh tên gì?”. Hắn truy hỏi.
“Tôi không có tên”.
Đứa nhỏ xấu xa vừa nghe thấy liền nói: “Là con người thì làm sao lại không có tên chứ, bằng không để tôi đặt cho anh một cái tên?”
“Được”. Người con trai cười híp mắt.
“Ừ ……”. Hắn nhớ mấy hôm trước có xem qua một đống văn tự, phần lớn là không hiểu gì, chỉ miễn cưỡng nhận ra được một câu “Vi thiện khứ ác thị cách vật”(16). “Vậy gọi là Vi Thiện đi”. Hắn lớn tiếng tuyên bố.
(16) Vi thiện khứ ác thị cách vật: Làm việc tốt không làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-bat-ngu-quai-luc-loan-than/2302929/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.