*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
An Dạ bật dậy như vừa bừng tỉnh từ trong một giấc mơ, cả người cuộn tròn sát đến đầu giường.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm ra bên ngoài, cách một lớp cửa kính, ban công bên kia vẫn rất yên tĩnh, bây giờ chỉ có gió lạnh thét gào, cái áo khoác run bần bật trong gió như một chiếc lá khô héo rũ.
Tựa như một giấc mộng, gió cuốn qua chẳng còn lại gì.
Tuy bàn tay ma quái kia đã biến mất nhưng cái loại cảm giác này lại quá mức chân thật.
Giống như cô... đã thật sự nhìn thấy gì đó.
Đây không phải đang nằm mơ.
An Dạ rất tin tưởng vào trực giác của mình.
"Cốc cốc cốc."
Bạch Hành đã tắm xong, gõ gõ cửa phòng cô.
An Dạ hơi mệt mỏi, thấp giọng nói: "Vào đi!"
Bạch Hành đẩy cửa bước vào, bỗng nhíu mày, hỏi: "Sao vậy?"
"Tôi trông thấy một vài đồ vật kì lạ nhưng lại không biết giải thích với anh bằng cách nào. Hay là... anh cứ xem tiểu thuyết của tôi trước đi?"
Lúc này, An Dạ mới chú ý tới Bạch Hành đang chống nạng, vậy lúc đỡ cô vào đây thì anh ấy hoàn toàn chỉ dựa vào sức lực của một bên chân còn lành lặn sao?
An Dạ áy náy: "Chân anh không sao chứ?"
Đối phương hiểu rõ cô đang lo lắng về chuyện gì, trả lời một cách thoải mái: "Không sao cả, thỉnh thoảng không cần chống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-bat-ngu-ban-bien-tap-dem-khuya/581099/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.