*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
"Con người ai cũng có tình cảm lưu luyến phức tạp với đồ vật xung quanh mình, giống như giữ lại những thứ đó là có thể lưu lại những hồi ức. Dường như tất cả mọi người đều cố chấp mà miễn cưỡng chính mình giữ những hoài niệm nhớ nhung, cũng chính là những thứ mang tên gọi "ký ức".
Như vậy, có cái gọi là đồ vật cũ sẽ mang theo hồi ức, những lời này có đúng hay chăng?
Những đồ vật đó đều mang theo dấu vết đã từng sử dụng, hoặc mới hoặc cũ, đeo trên mình những vết trầy xước thô ráp theo thời gian nhưng cũng không thể nói chúng nó có chứa hồi ức phải không? Tất cả chỉ là do ký ức của con người chi phối.
Trừ khi... trừ khi món đồ cũ đó có thể tái hiện lại cảnh tượng trước đây, nếu thế thì mới có thể gọi là giữ lại hồi ức.
Nói như vậy... kiện áo khoác tôi đang cầm này có chứa một phần thân thể của chủ cũ? Hoặc trong tay áo có thể bò ra bàn tay của người đó?
Từ trong tay áo hẹp này?
Không thể nào!
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc áo, đột nhiên cảm thấy trên tay như bị bỏng. Vội vàng ném nó xuống đất, tôi không dám đụng vào nữa.
Làm sao mà... có chuyện đó được. Buồn cười, tôi thế mà lại sợ một cái áo khoác.
Nghĩ như vậy, tôi ép chính mình đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-bat-ngu-ban-bien-tap-dem-khuya/581098/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.