Sau khi quay về văn phòng, Thừa Ảnh ngồi trước bàn làm việc, chậm rãi tiêu hóa tin tức. Mấy đồng nghiệp đều đã đi kiểm tra phòng bệnh nên căn phòng rất im ắng, chỉ còn lại một nữ thực tập sinh ngồi ở góc phía Tây bắc, đối diện với chiếc máy tính nhập dữ liệu, bàn phím thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh nho nhỏ. Thời tiết ngoài cửa sổ kính rộng lớn trong suốt đẹp hiếm thấy. Giống như nhiều năm trước, ngày mà Lâm Liên Thành nhìn cô thổ lộ, bầu trời cũng xanh ngắt như tẩy, sạch sẽ đem lại cho người ta ấn tượng sâu sắc. Cô và Lâm Liên Thành là thanh mai trúc mã đã hơn mười năm. Trước khi anh ta thổ lộ, cô thậm chí chưa từng nghĩ sẽ cùng anh ta tiến thêm một bước. Cho đến hôm ấy, anh ta bỗng nhiêm mỉm cười đề nghị: “ Này, Yến Thừa Ảnh, từ ngày mai bắt đầu làm bạn gái của anh được không?”. Lúc ấy bọn họ mới từ quán ăn đi ra, xem chừng đã cơm no rượu say, một giây trước còn thảo luận về món thịt kho tàu trong bữa cơm trưa có quá nhiều mỡ. Anh ta đột nhiên nói vậy, thực sự khiến cô hoảng sợ. Có thể anh ta từ trước tới nay đều như vậy, không đứng đắn nghiêm túc, thậm chí còn có chút bất cần, quả thực trái ngược với gia phong nhà họ Lâm. Nhưng anh ta vẫn luôn là người được nhà họ Lâm chiều chuộng. Ngay cả nguyên tắc mà con cháu Lâm gia phải theo cũng không cần tuân thủ. Vì vậy, năm ấy cô thi vào Đại học Y, anh ta cũng thi theo, còn chọn ngành y, mọi người trong nhà đương nhiên không ai phản đối. Cô nhịn không được thường cười nhạo anh ta: “ Tính cách của anh không hợp học y đâu, mau chuyển chuyên ngành khác đi, sau này đừng gây họa cho nhân thế nữa. Đúng là tội lỗi”. Anh ta không đồng ý, trái lại còn cười khẩy: “ Nếu không xem đây là một ngôi trường có nhiều người đẹp thì có mời anh đến học, anh cũng không đến đâu”. Thực tế, những cô gái vây quanh anh ta hết lớp sóng này đến lớp sóng khác, từ đại học chính quy cho đến nghiên cứu sinh, chưa từng bị gián đoạn. Về vấn đề này, cô vô cùng khâm phục nhưng mặt Lâm Liên Thành không hề thay đổi khoát tay: “ Đều do các cô ấy chủ động, anh không có ý gì cả”. Còn nói mình thuần khiết vô tội như một đóa hoa sen. Cho đến hôm ấy, anh ta bỗng nhiên nói: “ Làm bạn gái của anh nhé?”. Cô giật mình dừng bước, đứng bên cạnh cổng trường, một tay nắm hàng rào sắt, tay kia vỗ vỗ lên người anh ta: “ Dạo này sự hài hước của anh cảm thấy không thú vị gì cả”. “ Anh nói thật đấy”. Anh ta đáp: “ Em suy nghĩ chút đi”. “ Anh vừa mới thất tình phải không?”. Cô hỏi. “ Không”. “ Vậy anh thấy vũ trụ hư không lạnh lẽo quá à?”. “ Cũng không”. “ Đám người thường ngày vẫn oanh oanh yến yến vây quanh anh đâu? Chán thật, sao không chọn lấy một cô trong đám đó làm bạn gái?”. “ Anh và các cô ấy thì có quan hệ gì”. Cô nhìn dáng dấp anh ta dường như sắp nghiến răng trèo trẹo, rốt cuộc mới thôi nghi ngờ, nhìn chăm chú anh ta vài giây, nói: “ Vì sao lại tìm em?”. “ Vậy em cho rằng anh vì cái gì mà ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, học chuyên ngành anh vốn không có hứng thú?”. “ Em vẫn nghĩ anh thật sự muốn học y”. Lần này, anh ta thật sự nghiến răng nghiến lợi: “ Yến Thừa Ảnh, em không thể nghiêm túc được à?”. Khi nói câu ấy, anh ta đồng thời nhướng lông mày lên theo thói quen. Thực ra, hình dáng lông mày của anh ta rất đẹp, mày kiếm, mặt mũi sắc nét, cân xứng với đôi mắt hoa đào tiêu chuẩn. Toàn thân có vẻ phong trần tuấn lãng, khó tránh làm cho đám nữ sinh trong trường chạy theo như vịt bao năm qua. Cô thận trọng nhìn anh ta, còn anh ta im lặng, nhìn chằm chằm biểu hiện của cô. Hai người cứ như vậy giằng co trước cổng trường, khiến người đi đường tò mò nhìn ngó. Cuối cùng, cô đành phải nói: “ Em muốn suy nghĩ một chút”. Vẻ mặt anh ta trở lại bình thường: “ Bao lâu?”. Cô kiềm chế tiếng thở dài kích động: “ Em chưa biết”. “ Ba ngày”. Anh ta nói: “ Cho em suy nghĩ ba ngày”. Ngang ngược, bá đạo. “ Nếu em không chấp nhận?”. “ Đó là chuyện của ba ngày sau, em đừng có ví dụ trước”. Anh ta khôi phục lại vẻ mặt cợt nhả, hai tay đút túi quần, nâng cằm cô lên: “ Đi về ngủ trưa thôi. Buổi chiều anh chơi bóng, em tới xem nhé”. Cô bước vào cổng trước, từ chối thẳng thừng: “ Không được, em có hẹn đi thư viện với bạn rồi”. Bước chân anh ta rất dài, rất nhanh liền sóng vai cùng cô rồi liếc mắt nhìn Thừa Ảnh, điệu bộ có phần cảm khái: “ Bạn gái không biết nghe lời, xem ra sau này mình phải chịu khổ rồi”. Cô nhịn không được cười nhạo: “ Nói vậy quá sớm, đừng tự mình đa tình nữa đi”. Khi trở về phòng ngủ, cô tĩnh tâm suy nghĩ cẩn thận cả buổi chiều. Biết Lâm Liên Thành đã mười mấy năm, sớm thân quen như người một nhà. Trên thực tế, người nhà họ Lâm đối xử với cô quả thật rất tốt. Cô đương nhiên chưa từng nghĩ tới, những năm qua, tình cảm của Lâm Liên Thành đối với cô rốt cuộc là gì? Từ nhỏ đến lớn, tính cách của Lâm Liên Thành đều ngang ngược, cho dù là người trong nhà hay người ngoài không ai dám trêu chọc anh ta, tất cả chỉ có thể nghe theo Lâm Liên Thành. Cũng chỉ có cô không kiêng nể gì mà đối chọi với anh ta. Hơn nữa, mỗi lần kết thúc đều là cô giành thắng lợi. Anh ta có thể bỏ qua cảm nhận của đại đa số người khác mà một mình nhường cô. Thời kì ở Đài Loan, anh ta thường gọi điện cho cô, nhàn nhã tán gẫu chuyện linh tinh làm cô rất vui. Khi cô trở về đại lục, lúc xuống máy bay vẫn là anh ta đi đón, giúp cô cầm đống hành lý to nhỏ lên xe, sau đó dặn dò lái xe: “ Về nhà”. Lúc ấy, cô cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “ Về nhà nào?”. “ Tất nhiên là về nhà anh”. Anh ta nói một cách tự nhiên, lại nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá mấy lần: “ Em ở Đài Loan bị người ta ngược đãi hay sao mà gầy thế. Về nhà bảo mẹ anh làm mấy món ngon để tẩm bổ”. Thực ra, cô đâu có gầy. Trong khoảng thời gian rời đi cô đã trút bỏ vẻ bụ bẫm trẻ con, khuôn mặt biến thành trái xoan tiêu chuẩn, dáng người thanh mảnh cân xứng, toàn thân rực rỡ thần thái của một cô gái thanh xuân. Sau này anh ta và cô như hình với bóng. Ngay cả khi học đại học, như lời anh ta nói, ngàn dặm xa xôi cùng đến một thành phố xa lạ miền bắc, chờ đợi sáu bảy năm. Cẩn trọng nhớ lại thì cuộc đời cô sau hai mươi năm có hơn một nửa chặng đường là làm bạn với anh ta. Buổi tối không ngủ được, Lệ Quyên, cô bạn chung phòng nằm ở giường đối diện, nhỏ giọng gọi: “ Này, nghĩ gì vậy? Thấy cậu lăn qua lăn lại cả đêm”. “ Có vấn đề”. Cô thấp giọng trả lời. “ Có vấn đề gì, nói nghe xem nào”. Câu nói này là của Trương Khả Quân nằm ở vị trí ngay gần cửa. Phòng vốn chỉ có bốn người, Kỉ Tư Điềm xem phim suốt đêm ở ký túc, lúc này Thừa Ảnh mới nhận ra hai người khác cũng chưa ngủ, liền ngồi trên giường, ôm đầu gối dựa vào vách tường: “ Có người vừa mới thổ lộ với mình”. Chuyện này vốn không có gì mới mẻ, bình thường các cô gái trong phòng vẫn nhận được các loại giấy tờ thư từ, hay các cuộc gọi trực tiếp xin được kết giao. Thừa Ảnh tạm dừng trong chốc lát, không nói tiếp nhưng Trương Khả Quân phản ứng rất nhanh, ngẫm nghĩ rồi đột nhiên phán đoán: “ Chẳng lẽ là Lâm Liên Thành?”. “ Tên tiểu tử ấy rốt cuộc cũng chịu nói ra”. Lệ Quyên cũng kinh động theo. Thừa Ảnh ngẩn người, sửng sốt mất nửa ngày mới khó hiểu hỏi lại: “ Sao các cậu đều làm như đã biết từ lâu rồi vậy?”. “ Toàn bộ thế giới này chỉ có cậu là không biết gì”. “ Nhìn cậu bình tĩnh thông minh, sao một chuyện như vậy lại lơ mơ thế nhỉ”. “ Bọn mình đã sớm nhìn ra ý đồ xấu xa của Lâm Liên Thành. Mới đầu nghĩ là cậu giả ngu, ai biết cậu lại ngốc thật”. “ Đúng đấy”. - Hai cô bạn mỗi người một câu như thể hát đôi. Cuối cùng, Trương Khả Quân nhảy xuống giường rồi “ tách” một tiếng bật chiếc đèn huỳnh quang. Ánh sáng chói mắt đột nhiên hiện ra đâm vào mắt Thừa Ảnh khiến cô không mở ra được, cô đành vùi đầu vào cánh tay, gào toáng lên: “ Cậu làm gì thế?”. Trương Khả Quân trèo lên chiếc thang, đẩy người cô, lắc lắc bả vai, nét mặt lộ vẻ khác lạ: “ Cậu nghĩ thế nào?”. “ Cái gì mà nghĩ thế nào?”. “ Có nhận lời anh ta hay không? Nhìn cả trường này không có ai xứng đôi với cậu hơn anh ta. Hai người ở bên nhau, nhất định sẽ là một hình ảnh vô cùng chói lóa. Nếu hai người thực sự kết giao, chỉ sợ có vô khối nam sinh nữ sinh tan nát cõi lòng”. Thừa Ảnh quả thực dở khóc dở cười: “ Nói như cậu, rốt cuộc thì mình và anh ấy có nên kết giao hay không?”. “ Nên, đương nhiên là nên rồi”. Lệ Quyên nói chêm vào: “ Thanh mai trúc mã, trai xinh gái đẹp, vô cùng lãng mạn, vô cùng thích hợp”. “ Nhưng mình vẫn chưa nghĩ đến”. Thừa Ảnh đặt tay lên cằm, giọng nói hơi buồn bực. Sự thực thì cô vẫn chưa nghĩ đến chuyện ấy. Đối mặt với câu nói thổ lộ bất ngờ lúc ban ngày, một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có. Trương Khả Quân nghiêng đầu, xem thường nhìn cô như người ngoài hành tinh: “ Có thể kết giao với Lâm Liên Thành, đó là mơ ước của rất nhiều nữ sinh. Cậu còn muốn gì nữa?”. “ Muốn thì cậu đi mà làm”. Cô thật sự không chịu nổi, nhịn không được nhắc nhở bạn tốt: “ Lau mau khô nước dãi của cậu rồi quay lại giường ngủ đi, mình muốn ngủ”. “ Gỗ mục không thể đẽo”. Trương Khả Quân thở dài, trước khi xuống giường còn uy hiếp cô: “ Lâm Liên Thành có chỗ nào không tốt? Muốn diện mạo có diện mạo, cần vóc dáng có vóc dáng, vừa điềm tĩnh vừa năng động, gia thế lại tốt. Bỏ qua cơ hội này sẽ khó gặp lại, cậu tự xem phải làm thế nào đi”. Cô lấy chăn trùm đầu, buồn bực nói: “ Đã từng tiếp xúc, chẳng có gì là hơn người cả”. Tuy nói vậy nhưng rốt cuộc cả đêm cô vẫn không ngủ yên. Sáng sớm hôm sau, Kỉ Tư Điềm về, sau khi mở cửa vào nhà, câu đầu tiên chính là: “ Thừa Ảnh, mình vừa thấy Lâm Liên Thành ở dưới tầng, có phải đang đợi cậu không?”. Cô vô thức tỉnh táo, xuống giường chạy ra ban công để nhìn. Không phải sao, người đang đứng ngoài cổng lớn ký túc, một tay đút túi quần, tay kia cầm theo một gói to. Bởi vì mới sáng sớm, người qua lại không nhiều, thỉnh thoảng chỉ có một hai người, mắt ngái ngủ tựa xe đạp chờ bạn gái. Vì vậy, anh ta đứng đó trông vô cùng bắt mắt. Lâm Liên Thành có vóc dáng cao ráo vì tham gia hoạt động thể thao nhiều năm, dáng người thẳng tắp cân xứng, mặc quần áo kiểu gì cũng rất đẹp. Miền bắc vào thu trời hơi lạnh nhưng anh ta chỉ mặc một chiếc áo mỏng in hình màu đen rộng thùng thình, một nửa tay áo được vén lên, lộ cánh tay thon dài rắn chắc. Khiến mấy anh chàng mặt mũi phờ phạc đứng bên cạnh hận không thể biến mình rực rỡ được như nam sinh kia. Cô đang nhìn anh ta, còn anh ta dường như có linh cảm, ngẩng đầu lên, khóe môi đẹp đẽ hơi nhếch lên, tự nhiên nhìn cô rồi giơ tay làm động tác chào hỏi. Kỉ Tư Điềm không biết đến bên cửa sổ khi nào, ghé nửa người nhìn xuống, lời bình thật sự rất đúng trọng tâm: “ Chà chà, người như anh ấy đúng là rất phong tao”. Thừa Ảnh rút di động từ trong túi áo ngủ ra, gọi cho anh ta. Điện thoại vừa kết nối, chợt nghe thấy giọng nói uể oải của Liên Thành: “ Mau xuống đây”. Quả nhiên là tới tìm cô. Ngoài trời không khí hơi lạnh, dường như còn thấm những giọt sương sớm. Thừa Ảnh mặc chiếc áo ngủ mỏng nên cảm thấy hơi buốt, không biết anh ta đứng dưới tầng như vậy đã bao lâu. Cô không khỏi nhăn mặt nhíu mày: “ Sao anh không gọi điện trước?”. “ Anh đang định gọi thì gặp bạn cùng phòng của em. Anh nghĩ dù sao cô ấy cũng sẽ nói với em, anh càng đỡ tốn công”. “ Đồ lười”. Cô mắng một câu rồi quay vào thay quần áo. Khi xuống dưới tầng cô mới biết anh ta đến đưa bữa sáng cho cô. Cô ngạc nhiên, tròng mắt như sắp rơi xuống: “...Cái này không giống với phong cách của anh chút nào”. Thấy anh ta hiếm khi ngượng ngùng, nét mặt giả vờ nghiêm túc: “ Bữa sáng tình yêu của anh, không phải ai cũng có thể ăn được”. Nhiều năm sau, khi internet trở nên phát triển và bắt đầu phổ biến trò chơi “ Ngạo kiều”, Thừa Ảnh bỗng cảm thấy dùng từ này để hình dung về cảm xúc của anh ta năm ấy là vô cùng phù hợp. Thực ra, cái được gọi là bữa sáng tình yêu chỉ là sữa đậu nành và bánh bao. Nhưng vì được bao bọc rất cẩn thận nên khi đưa tới tay Thừa Ảnh vẫn còn nóng hôi hổi. Cuối cùng, bữa sáng đó được chia cho các bạn cùng phòng. Ăn của người ta đương nhiên phải giúp nói tốt. Điều này ngay cả Kỉ Tư Điềm cũng gia nhập đội ngũ cổ động viên, ra sức đem Lâm Liên Thành ra ba hoa chích chòe thổi phồng. Thừa Ảnh lúc ấy mới nhận ra các cô gái này đều là những người gặp sắc quên bạn. Kỉ Tư Điềm sau khi uống ngụm sữa đậu nành kết thúc bữa ăn no nê, hỏi: “ Bạn học Lâm hàng sáng có thói quen này không?”. Thừa Ảnh lắc đầu, thành thật trả lời: “ Không, anh ta thường ngủ đến khi mặt trời lên cao. Buổi sáng học nhiều lắm chỉ được tiết cuối”. Điều này cũng là một trong những nguyên nhân khiến cô giật mình. Vì mang bữa sáng, đương nhiên anh ta đã phá lệ dậy sớm. Hơn nữa, một người như anh ta cũng chưa bao giờ biết lấy lòng con gái nhưng lại chịu xách đồ đến sớm đứng trước cửa ký túc nữ bao nhiêu người nhìn ngó. “ Cứ thử kết giao xem sao”. Vẻ mặt Lệ Quyên hết sức nghiêm túc: “ Dù sao để tìm được một người có ý, lại hiểu được tính cách của cậu thật sự rất khó. Hai người lớn lên bên nhau, hai gia đình lại có mối quan hệ thân thiết, tránh được sau này mâu thuẫn với mẹ chồng”. Câu trước nghe còn có lý, câu cuối làm cho Thừa Ảnh dở khóc dở cười lần thứ hai: “...Cậu nghĩ xa xôi quá đấy”. Nhưng cô càng suy nghĩ thì càng không thể đưa ra kết luận. Sau đó, Lâm Liên Thành bỗng xảy ra chuyện. Anh ta chơi bóng bị trật chân. Khi cô nhận được tin chạy tới thì anh ta đã được bạn bè trong đội đưa đến phòng khám của trường. Hôm ấy, phòng khám chỉ có vài bác sĩ trực ca, ngày thường có trách nhiệm khám cho sinh viên những bệnh như cảm mạo phát sốt v.v..Bác sĩ xử lý qua loa cho Lâm Liên Thành rồi vội vàng bảo bọn họ chuyển đến bệnh viện trực thuộc trường Y để điều trị. Đó là bệnh viện hạng A, lại vào dịp cuối tuần, bệnh nhân đến khám rất đông, phòng khám ngoại trú nhốn nháo ầm ĩ, đâu đâu cũng thấy hàng người dài, ngay cả chỗ ngồi cũng không có. Thỉnh thoảng bọn họ có tiết học được giảng dạy trong bệnh viện này. Hôm đó gặp đúng bác sĩ tim mạch. Lâm Liên Thành và một người bạn đi theo bác sĩ thực tập nên có cơ hội qua cửa, nhanh chóng được mời đến gặp bác sĩ khoa chỉnh hình. Cuối cùng cũng có kết quả chụp X quang, chân phải bị đứt dây chằng. Chân của Lâm Liên Thành bị sưng to, ngồi trên chiếc ghế ở phía ngoài, chờ bạn đi lấy thuốc hộ. Thừa Ảnh không phải chân chạy nên ngồi cạnh bên. Dựa vào vách tường ở hành lang là hai dãy ghế kéo dài từ đông sang tây, trước mỗi cửa phòng khám đều chật ních người. Cô nhường chiếc ghế duy nhất cho Lâm Liên Thành còn mình thì đứng, cúi đầu nhìn chân anh ta. Trông cô rất thận trọng, trầm mặc không nói. Nhưng anh ta lại là người mở miệng trước, ngữ khí trêu chọc: “ Thế nào, đau lòng à?”. Rõ là vẫn còn sức lực để trêu đùa. Cô tức giận liếc nhìn anh ta, nói mát: “ Em chỉ đang nghĩ, chân anh phải bó lại thế này thì buổi tối tắm rửa thế nào?”. Anh ta vốn là người ưa sạch sẽ, mỗi lần vận động trở về toàn thân đầy mồ hôi, việc đầu tiên là phải đi tắm. Và tất nhiên khi gặp người ngoài sẽ lại là dáng dấp hết sức phong độ. Dùng lời của Kỉ Tư Điềm để hình dung, người này quả thực phong độ muốn chết. Quả nhiên, cô thấy anh ta nhíu mày, buồn bực vì câu nói ấy. Tâm trạng vốn đang lo lắng đã tốt hơn một chút, cô mỉm cười nói: “ Huynh đệ cùng phòng anh không may rồi, hoặc là bị anh xông đến chết, hoặc sẽ phải giúp anh tắm táp”. “ Nói nghe ghê chết đi được”. Anh ta đương nhiên chống đối, vẻ mặt không vui: “ Chỉ có chân anh là không thể cử động, không thiếu tay, tự tắm được”. Có lẽ vừa nghĩ ra ý gì đó trong đầu, anh ta bỗng cười gian tà với cô: “ Nếu em giúp anh, anh sẽ vui vẻ nhận lấy”. Đến lượt cô cười khinh bỉ: “ Nghĩ hay lắm”. Hai người cứ đấu miệng như vậy cho đến khi người khác lấy được thuốc quay về đưa Lâm Liên Thành đi bó bột. Rốt cuộc, lúc ra khỏi bệnh viện, anh ta dứt khoát không chịu dùng nạng mà khoác tay lên vai bạn, bước từng bước rất chật vật nhưng vẫn còn lòng dạ để đùa giỡn với cô: “ Anh chưa bắt em giúp, sao em có bộ mặt rầu rĩ không vui như thế? Cứ như có người thiếu nợ em vậy”. Cô lườm anh ta một cái, không nói năng gì, ngồi xe đi một mạch đến tầng dưới ký túc mới hỏi một câu: “ Buổi tối anh muốn ăn gì, em sẽ mang đến cho anh?”. Anh ta nhìn cô, cười tựa như không: “ Cái gì cũng được”. Cô “ừ” một tiếng, quay đầu bước đi. Nhưng chưa trở về đến phòng đã nhận được tin nhắn của anh ta, chỉ có một dòng ngắn ngủi: “ Sao lại mất hứng?”. Cô không thể nói nguyên nhân. Tin nhắn thứ hai rất nhanh được chuyển đến: Chân đau, buổi tối muốn ăn móng giò kho tàu. Rốt cuộc cô không nhịn được bật cười: Định ăn gì bổ nấy sao? Thực ra, cô chỉ buồn bực vì anh ta đã không cẩn thận, không dưng biến mình thành bệnh nhân, ăn uống đi lại đều phải có người chăm sóc, hiếm khi thấy vẻ bất lực hiện ra. Cũng bởi anh ta bất lực nên khiến cô cảm thấy khó chịu trong lòng. Buổi tối, lúc cô mang cơm tới, trong phòng chỉ có mình Lâm Liên Thành. “ Bọn họ không muốn làm bóng đèn”. Anh ta không đứng đắn giải thích rồi thừa dịp không có ai, quan sát tỉ mỉ sắc mặt cô. Sau một lúc lâu mới hỏi: “ Tâm trạng đã tốt hơn chưa?”. “ Ai nói tâm trạng em không tốt?”. Cô không chịu thừa nhận, chỉ phối hợp kéo ghế, cướp lấy máy tính của anh ta xem phim truyền hình Mỹ. “ Buổi tối anh không thể ở đây được”. Lâm Liên Thành bỗng nói. “ Tại sao?”. Hỏi xong cô liền phản ứng lại. Giường ký túc xá đều lắp bàn học phía trên, với bộ dạng của anh ta hiện tại, quả thực lên xuống cầu thang sẽ rất bất tiện. “ Vậy buổi tối anh ngủ ở đâu?”. Anh ta vừa ăn cơm vừa xem tiểu thuyết, đầu không ngẩng lên: “ Anh sẽ đặt phòng ở khách sạn trường, em đi cùng anh”. Đúng là đại thiếu gia, ngay cả nhờ vả cũng bá đạo như vậy. Nhưng cô không có cách nào để tranh luận với anh ta, chỉ ngoan ngoãn đưa anh ta đi đặt phòng. Khách sạn ngay trong khuôn viên trường, ngày thường dùng để tiếp đón khách đến thăm, cảnh vật xung quanh tuyệt đẹp, chi phí cũng rất đắt nên ít có sinh viên đến đây ở. Nhân viên phục vụ phụ trách công việc giấy tờ đứng trước quầy lễ tân cầm chứng minh nhân dân chăm chú nhìn bọn họ, cuối cùng cũng chấp nhận yêu cầu của Lâm Liên Thành giao cho một phòng đơn. Lúc nhận phòng, khuôn mặt Thừa Ảnh vô thức hơi đỏ lên còn Lâm Liên Thành một tay đặt trên quầy, dáng dấp vẫn cười như không cười, khiến người ta nhìn muốn nghiến răng. Một cánh tay của anh ta khoác lên vai cô, nghiêng người đi vào phòng, liên tục mỉm cười, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái thoang thoảng lướt qua gò má cô. Cô muốn tránh nhưng không thể, bả vai bị nắm chặt. Cô chỉ có thể trừng mắt cảnh cáo anh ta: “ Nếu anh còn tiếp tục cười, em sẽ mặc kệ anh đấy”. Anh ta lơ đễnh, vô cùng tự tin kết luận: “ Em sẽ không đành lòng”. Thái độ của anh ta khiến cô buồn bực, đành hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng tung ra đòn sát thủ: “ Anh còn như vậy, em sẽ gọi điện ngay cho ba mẹ anh, bảo bọn họ đến chăm sóc cho anh”. Lúc này anh ta mới xin khoan dung: “ Đừng! Anh sợ nhất là bị bọn họ đến quấy rầy. Nhất là mẹ anh, nếu làm kinh động đến bà ấy, anh chỉ sợ ngay cả tự do thân thể cũng không có”. “ Biết sợ rồi à?”. Cô mở cửa, dìu anh ta đến bên giường: “ Vậy anh ngoan ngoãn chút đi. Đừng có bắt nạt em nữa”. “ Anh nào có”. Anh ta cười hì hì, sau đó tựa người vào thành giường, đặt hai chiếc gối sau đầu, khoan thai nhìn cô chạy qua chạy lại bận rộn. Mãi cho đến khi nước sôi, cắt hoa quả xong, cô mới hít sâu một hơi nói: “ Em về đây, ngày mai muốn ăn gì?”. Anh ta không trả lời, ánh đèn chiếu trong đáy mắt, vừa đen lại vừa sáng, im lặng nhìn chằm chằm vào cô. Thoạt tiên, cô còn nghi hoặc, sau khi bị anh ta nhìn thẳng, bỗng có phần luống cuống. Anh ta mở miệng nói: “ Anh là người nghiêm túc”. “Vâng”. Cô trả lời rất nhẹ. “ Vì vậy, em đã suy nghĩ kỹ chưa?”. Kỳ thực, vẫn chưa tới ba ngày quy định, cô do dự thật lâu mới trả lời: “ Nếu một ngày nào đó mình chia tay, vẫn có thể làm bạn được chứ?”. Anh ta bật cười: “ Không cần phải lo bò trắng răng, ai biết được chuyện tương lai, nghĩ nhiều cũng vô ích”. Cô không lên tiếng, khoảng cách ngắn ngủi chỉ vài bước chân, cơ thể thon dài khoan khoái của anh ta hơi dựa vào thành giường, dáng vẻ lười biếng thoải mái nhưng vẻ mặt dường như rất nghiêm túc. Từ nhỏ đến lớn, đã nhiều năm như vậy, biểu hiện của anh ta trước mặt cô lộ ra ánh nhìn chân thành nhất, thậm chí mang theo một sự chờ mong và lo âu khó có thể phát hiện. Cô bỗng nghĩ tới câu nói của cô bạn cùng phòng. Trên thế giới này, để tìm được một người hiểu hết tính cách của mình thật sự không dễ dàng. Cô và anh ta, hàng ngày làm lễ rửa tội trong bao nhiêu năm dài, từ thời thơ ấu đến thiếu niên cho đến bây giờ, có rất nhiều phương diện sớm được hòa hợp. Biển người mênh mông, không có khả năng có người thứ hai như Lâm Liên Thành. Đối với anh ta mà nói, cũng sẽ không có người nào như Yến Thừa Ảnh. Bọn họ hiểu nhau, đôi khi hiểu như chính bản thân mình. Cuối cùng cô cũng đã quyết định, vì vậy gật đầu: “ Em nghĩ rồi, có thể thử một chút”. Nói xong tự mình mỉm cười trước, sau đó liếc nhìn anh ta đang hơi giương mày, đôi mắt dưới ánh đèn trẻ trung sáng rõ. Đó đều là những kỉ niệm xa xưa, có nhiều chuyện lúc hồi tưởng lại đã trở nên không được rõ ràng. Ví dụ như, bọn họ đã từng có rất nhiều lần khắc khẩu vì những chuyện nhỏ nhặt. Lại ví dụ như, anh ta luôn không nhường nhịn cô, khi mâu thuẫn lên tới đỉnh điểm, bọn họ cũng không chịu hòa nhã với đối phương. Tính cách hòa hợp khiến bọn họ tuy luôn tranh chấp nhau nhưng vẫn duy trì thái độ khó chia rẽ lạ thường. Nhưng kết thúc mỗi cuộc chiến tranh lạnh, vẫn là anh ta cúi đầu trước. Có lẽ, bởi vì yêu. Bởi vì anh ta yêu cô cho nên bằng lòng vứt bỏ dáng người kiêu ngạo, bằng lòng thỏa hiệp sau mỗi lần chiến tranh qua đi. Nhưng hiện tại chia tay đã quá lâu, cô thậm chí đã không thể nhớ rõ nội dung tranh cãi rốt cuộc là vì điều gì. Năm đó, cả hai đều còn rất trẻ, chuyện lúc ấy được xem như chuyện tự nhiên. Kết quả lại chôn sâu trở thành những hình ảnh hết sức mơ hồ.Sau bữa cơm chiều cô lại đi kiểm tra phòng bệnh như thường lệ. Có một bệnh nhân bị u cột sống ác tính, bởi khối u nằm ở vị trí đặc biệt nên việc giải phẫu sẽ gặp rủi ro khá cao. Vì vậy, đề án trước khi phẫu thuật bị sửa đi sửa lại kéo dài đến tận bây giờ mới xác định được. Lần này, giáo sư Tôn có uy tín của khoa phẫu thuật thần kinh sẽ đứng ra mổ chính. Đồng thời, từ mấy tháng trước, giáo sư Tôn đã chọn Thừa Ảnh làm trợ lý mổ thứ nhất. Cô là học trò cưng của giáo sư Tôn, đây là cơ hội hiếm có để tích lũy kinh nghiệm quý giá, nhiều người muốn mà không được. Vì thế, cô đã chuẩn bị đầy đủ từ mấy tháng trước. Bởi hai ngày tới bệnh nhân này sẽ được phẫu thuật lần một nên sau khi đi kiểm tra phòng bệnh như mọi khi, cô một mình đi thăm rồi kiên nhẫn trấn an nỗi lo lắng của người bệnh. Thời gian đã muộn, khi từ phòng bệnh đi ra, Thừa Ảnh nhìn đồng hồ. Bảy giờ bốn mươi chín phút tối. Lúc này, bên kia Thẩm Trì mới là buổi chiều. Mấy ngày nay cô đã hình thành một thói quen, hầu như luôn đổi giờ một cách vô thức. Thời gian Thẩm Trì gọi điện về không cố định. Có khi vài ngày mới liên lạc với cô một lần, thường là khi trời đã khuya, khi cô gần như đã ngủ thiếp đi mới nghe thấy tiếng nhạc chuông réo ầm ĩ. Cô giật mình, mơ màng thức dậy, trong ống nghe là giọng nói trầm thấp của anh đang hỏi: “ Gây ồn cho em à?”. “ Vâng...”. Giọng cô kéo dài, trả lời một cách lười biếng nhưng mắt không hề mở ra, rồi lại cảm thấy giọng nói của anh quá gần, thân mật như sát bên cạnh. Màn đêm tĩnh lặng như nước, di động sát bên tai, loại cảm giác này dường như kỳ diệu và đẹp đẽ. Khoảng cách rõ ràng xa như vậy nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy yên tâm. Sau lần đó, thời gian mỗi lần anh gọi điện thường sớm hơn một chút. Cô cũng không chậm chạp, thậm chí còn mơ hồ đoán được anh làm gì bên ấy, đại khái đều là những việc không thể đặt lên mặt bàn hoặc ẩn giấu nguy hiểm mà cô không thể tưởng tượng nổi. Vì không thể hỏi, biết mặc dù có hỏi, anh tất nhiên sẽ không trả lời. Hơn nữa, cho tới bây giờ, cô cũng không thể chủ động liên lạc được với anh. Anh mới rời đi mấy hôm, cô đã từng thử gọi một lần nhưng cuộc gọi ngay lập tức bị chuyển đến hộp thư thọai. Đợi mấy chục giờ sau anh mới gọi lại, giọng nói lộ vẻ mệt mỏi, bên cạnh hình như còn có người khác đang nhỏ giọng tranh cãi căng thẳng, qua điện thoại cũng có thể cảm nhận được không khí khẩn trương đè nén. Nhưng anh coi bên cạnh như không có người, hỏi tình hình ở nhà, ví dụ như cô đi làm có bận rộn không, mọi chuyện trong nhà có ổn không? Tuy trong lòng cô đang bị lấp đầy bởi sự nghi ngờ và lo lắng, cuối cùng cũng chỉ có thể im lặng nuốt trở vào, không đề cập đến nữa, đành làm như vô ý dặn dò anh cuối mỗi cuộc gọi: “ Anh về sớm một chút”. Hình như anh cảm nhận được, lần nào cũng cười khẽ đồng ý: “ Ừ”. Cho đến rạng sáng, rốt cuộc anh mới nói với cô tối nay sẽ đáp máy bay về nước. Mỗi lần trở về anh đều đi máy bay, thời gian trung chuyển ước chừng khoảng mười tiếng, nên Thừa Ảnh đổi ca cho đồng nghiệp, định bụng hôm sau ở nhà nghỉ thêm. Thừa Ảnh quay về văn phòng thu dọn qua loa, nghĩ đến những chuyện trong ngày cô vốn vẫn còn chút do dự. Nhưng vừa đi đến cửa thì di động liền vang lên. Như dự đoán, là Lâm Liên Giang tự mình gọi điện lại: “ Nếu tiện thì lát nữa cô có thể qua đây một chuyến được không?”. Với địa vị của anh ta, cho đến bây giờ đều là người khác ăn nói khép nép cung kính với mình, không cần phải dùng đến từ ngữ thương lượng để nói chuyện. Thừa Ảnh ngẩn người hỏi: “ Là ông nội muốn gặp em?”. “ Đúng vậy”. Lâm Liên Giang đáp: “ Ông nội đã làm loạn một lúc rồi, không ai có cách để giữ ông”. Trước khi cúp máy, kỳ thật vẫn còn một vấn đề kìm nén trong lòng Thừa Ảnh mà cô không nói ra. Đó chính là, có phải Lâm Liên Thành đã trở về? Cô tự đoán có thể anh ta chưa đến. Bởi vì nếu có anh ta ở đó, có lẽ tám phần đã đối phó được với Lâm lão gia. Là người được gia đình họ Lâm chiều chuộng, từ nhỏ đến lớn, bản lĩnh của anh ta chính là làm cho ông nội có được tâm trạng vui vẻ mà không cần phải tốn chút hơi sức nào. Trên đường đi thang máy lên tầng mười tám, khi bước vào khu điều trị cao cấp, Thừa Ảnh mới nhận ra mình đã đoán sai. Cùng tiếng “ đinh” nho nhỏ vang lên, ánh sáng của cánh cửa kim loại từ từ tách ra. Cô ngẩng đầu, đập vào mắt đầu tiên là một thân ảnh cao gầy. Một thân ảnh đã quá mức quen thuộc, mặc dù xa cách hai ba năm chưa thấy mặt, chỉ cần qua vóc dáng vẫn có thể nhận ra. Huống chi, giờ phút này, Lâm Liên Thành lại gần cô trong gang tấc. Lâm Liên Thành đứng dựa vào tường, hướng mắt về phía thang máy, chuyên chú như đang chờ cô. Khoảng cách gần mấy thước, anh ta im lặng, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô, một lát sau mới mở miệng: “ Đã lâu không gặp”. Thừa Ảnh đứng một chỗ, tim đập mạnh và loạn nhịp. Đúng vậy, đã lâu không gặp. Vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn lần dó, thực ra, anh ta bị thương nghiêm trọng hơn cô, phải theo dõi trong phòng cấp cứu một tuần mới có thể chuyển đến phòng bệnh thường. Tất cả người nhà họ Lâm chạy suốt đêm đến đó, lúc ấy có cả vị hôn thê của anh ta. Còn cô, cũng từng qua thăm một lần. Khi đó, người phụ trách chăm sóc cô là vệ sĩ của Thẩm Trì. Đối với yêu cầu được đưa ra, anh ta cảm thấy vô cùng khó xử, lo lắng một lúc lâu mới nói: “ Phu nhân làm khó tôi rồi. Chỉ sợ Thẩm tiên sinh biết được sẽ xé tôi làm tám mảnh”. Thực tế, đã mấy hôm Thẩm Trì không xuất hiện nhưng đám huynh đệ dưới tay ngày thường vẫn tới thăm, hơn nữa còn quan tâm chu đáo tới cô. Nghĩ đến đêm đó trong phòng bệnh, Thẩm Trì châm biếm và lạnh lùng, cô không khỏi có chút nản lòng thoái chí, càng khăng khăng muốn đi thăm Lâm Liên Thành. Đó là đêm cuối cùng của anh ta ở ICU. Vì trời sắp sáng, ông bà Lâm và giúp việc đã trở về nhà, ở lại trực đêm là vợ sắp cưới của anh ta. Đối phương nghi ngờ quan sát, cô hơi lúng túng, nói: “ Tôi đến thăm Lâm Liên Thành”. Cô gái trẻ không biết Thừa Ảnh nhưng nhìn bộ quần áo bệnh nhân trên người chắc chắn đã đoán ra thân phận của cô, giọng nói không khỏi sắc nhọn: “ Đêm đó, người bên cạnh Lâm Liên Thành chính là cô phải không?”. Cô gật đầu thừa nhận, vì vậy mà đối phương bỗng trở nên kích động hơn: “ Cô hãy nói cho tôi biết, tại sao anh ấy lại đi tìm cô, quan hệ của hai người lúc đó là gì?”. Cô không thể trả lời. Cô tiếp tục im lặng bởi không thể nói cho bất kỳ ai biết. Vào đêm Lâm Liên Thành say rượu đến tìm cô, sau đó ở trong xe nói những lời đó. Cả đời này cô định sẽ không nói cho ai biết. Cuối cùng, vẫn là Lâm Liên Giang xuất hiện kịp thời giải vây giúp cô. Cô được phép vào thăm. Cách tấm kính có thể nhìn thấy giường bệnh. Anh ta nằm lặng lẽ, dụng cụ ở đầu giường đã cất đi phân nửa. Lâm Liên Giang đứng đằng sau cô, nói: “ Hôm nay tình hình đã chuyển biến ổn định hơn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai có thể chuyển sang phòng bệnh thường”. Cô vẫn im lặng gật đầu. Từ khi bước vào đây, có rất nhiều tâm tình đã bị lấp kín trong lồng ngực, không thể khơi thông trong miệng. Tối hôm đó, Lâm Liên Thành rõ ràng đã uống say, mời cô ra ngoài. Cô thật không ngờ anh ta lại uống nhiều rượu nhưng vẫn tự mình lái xe. Chiếc xe lao vút như điên. Cô bị dọa toàn thân toát mồ hôi lạnh, còn anh ta không chớp mắt nhìn phía trước, bỗng lên tiếng: “ Anh theo đuổi em lần nữa được không?”. “ Anh uống say rồi”. Cô không thể không nhắc nhở anh ta: “ Huống hồ, tôi đã kết hôn”. Anh ta không quan tâm, thậm chí còn mỉm cười: “ Anh không say, anh cũng không để tâm em đã kết hôn hay chưa. Anh đã có vợ sắp cưới, em biết chưa? Nhưng anh sẽ không kết hôn với cô ấy”. Anh ta say rượu, nói năng linh tinh nhưng vẫn biểu đạt hết sức chính xác mục đích: “ Thừa Ảnh, chúng ta bắt đầu lại lần nữa đi”. Cô không có cách nào để nói chuyện với anh ta, chỉ có thể yêu cầu Lâm Liên Thành: “ Anh dừng xe lại đã”. Anh ta nghiêng người liếc nhìn cô: “ Có phải anh dừng lại, em sẽ đồng ý đúng không?”. Không biết gần đây anh ta đã gặp chuyện gì mới có thể uống thành dạng này, mang theo men say rồi lại cố chấp đến đáng sợ. Lâm Liên Thành như vậy khiến cô cảm thấy vừa xa lạ vừa thân quen. Thời gian bỗng như lùi trở về trước đây, trở lại hơn hai mươi năm trước, khi bọn họ đều là những đứa trẻ. Mặc dù vẫn là một đứa trẻ, anh ta cư xử với người ngoài không chút đạo lý nhưng lại luôn nhường nhịn cô. Trong một thời gian dài, chưa từng có lần nào trước mặt cô anh ta đưa ra yêu cầu vô lý, càng không bắt buộc cô làm bất cứ chuyện gì. Ngay cả lúc chia tay, anh ta đã mất tinh thần nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Vì vậy, đêm ấy thật sự là ngoại lệ. Trên con đường đêm ít người, thông suốt không bị cản trở. Thời điểm anh ta vượt qua một chiếc đèn đỏ, không hề cảnh báo trước rẽ ngoặt sang bên trái, ngã tư đường lóe lên ánh sáng ngắn ngủi. Thừa Ảnh bắt đầu lo sợ, hơn nữa còn cảm thấy váng đầu buồn nôn. “ Lâm Liên Thành, anh dừng xe lại đi, chúng ta cần nói chuyện”. Không ngờ lời Thừa Ảnh vừa thốt ra, ngay sau đó cô nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến tiếng còi dồn dập vang dội. Cô vừa nắm chặt dây an toàn vừa cố nén cơ thể đang khó chịu. Thông qua gương chiếu hậu, cô nhìn thấy mấy chiếc xe quen thuộc đang từ xa nhanh chóng lại gần. Là người của Thẩm Trì. Đương nhiên Lâm Liên Thành cũng ngay lập tức phát hiện ra, cánh mũi thẳng tắp, khóe môi hơi giương lên nhưng không có ý muốn giảm tốc độ. Cô chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, lồng ngực khó chịu, thở cũng khó khăn, toàn thân bức bối vô cùng. Loại trạng thái này đã diễn ra gần hai tuần trước, còn bây giờ có lẽ là do say xe nên càng phát tác gay gắt hơn. Cuối cùng cô chỉ có thể dần dần thoát lực tựa người vào ghế. Phía sau, mấy chiếc xe lần lượt tiến đến, chạy song song với xe của Lâm Liên Thành, ý đồ đe dọa anh ta dừng lại đã rất rõ ràng. Cô mê man dựa vào lưng ghế, không còn sinh lực để trách móc hay ngăn cản, mơ hồ nghe thấy tiếng Lâm Liên Thành nói: “...Từ bỏ em là sai lầm cuối cùng mà đời này anh đã làm”. Cô nhận ra mình đã không còn chút sức lực nào, cười yếu ớt: “ Đều đã là quá khứ, chúng ta sẽ là bạn tốt”. “ Anh không muốn làm bạn”. Anh ta giống như một đứa trẻ đang giận dỗi: “ Trừ em ra, anh sẽ không kết hôn với một ai khác”. Nhưng tôi đã kết hôn...Những lời này xoay quanh tâm trí cô. Nhưng lúc cô quay đầu lại nhìn anh ta, những lời ấy lại nuốt trở vào. Nhờ ánh đèn phía ngoài xe, cô có thể nhìn thấy rõ sườn mặt anh ta. Lâm Liên Thành khác Thẩm Trì. Thẩm Trì anh tuấn sắc nét, giống như ánh sao lấp lánh trong đêm khuya, mang tính xâm lược. Hễ anh xuất hiện sẽ khiến người ta rất khó di chuyển tầm mắt. Còn Lâm Liên Thành, từ nhỏ đã là đứa trẻ xinh đẹp, ngũ quan sạch sẽ nhu hòa, ánh mắt hoa đào, người gặp người thích. Trong quá khứ, đã có lần cô từng không ngừng cảm khái: Liên Thành ơi Liên Thành, anh đúng là đẹp hơn một nửa đám nữ sinh trong trường chúng ta đấy. Đối với chuyện này, anh ta chỉ cười nhạt, đương nhiên rất hài lòng. Nhưng sự thật đúng là như thế. Rất nhiều năm sau đó, trên người anh ta đã có khí thế của một người đàn ông trưởng thành nhưng dung mạo thì vẫn đẹp đẽ như trước kia. Cô liếc mắt nhìn khuôn mặt ấy, người đàn ông đó, bao nhiêu năm tháng xanh tươi của cô, tất cả đều liên quan đến anh ta. Trên con người này mang quá nhiều thứ thuộc về cô, dù mọi thứ thay đổi nhưng không thể thay đổi những kỷ niệm. Lau không đi, kéo lại không xong. Ngay cả khi anh ta làm chuyện sai trái và thương tổn đến cô, ngay cả bây giờ người đàn ông cô yêu không phải anh ta nhưng anh ta vẫn là Lâm Liên Thành như trước kia, toàn bộ thế giới này cũng chỉ có một Lâm Liên Thành như vậy. Mà lúc này đây anh ta say rượu, không biết giận dỗi ai, luôn miệng nói không muốn kết hôn, luôn miệng nói muốn theo đuổi cô lần nữa. Cô tin những lời đó, tin rằng chúng được xuất phát từ sự chân thành. Cô hơi thổn thức rồi bỗng như nhận ra, thời gian vốn dĩ đã xa xăm như vậy. Năm đó, anh ta đứng dưới sân ký túc xá, nửa ống tay áo được xắn lên, nhìn cô mỉm cười, hình ảnh ấy tựa như mới xảy ra ngày hôm qua. “ Chúng ta...”. Rốt cuộc cô cũng mở miệng, nhưng chỉ nói được một nửa đã bị chiếc xe thay đổi phương hướng ngắt lời. Ngay sau đó, trời đất quay cuồng, thậm chí không kịp phản ứng, cảm giác vụ va chạm vô cùng mãnh liệt. Cô nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Liên Thành trước khi hôn mê, rất gần, tựa như đang bảo vệ cô. Vì vậy, anh ta bị thương cũng vô cùng nghiêm trọng. Cô đứng như vậy bên ngoài phòng bệnh, lẳng lặng nhìn một lúc lâu Cuối cùng, vẫn là Lâm Liên Giang lên tiếng: “ Khuya rồi, cô về đi”. Cô xoay người, có phần do dự: “ Anh cả, ngày mai có thể em sẽ ra viện”. Lâm Liên Giang nhìn cô chăm chú, gật đầu trong nháy mắt: “ Được, tôi biết rồi”. Kể từ đó, cô chưa từng nhìn thấy Lâm Liên Thành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]