Chương trước
Chương sau
Vài ngày sau, một số hang ổ của Hà Tuấn Sinh ở thành phố Hải Vân lần lượt bị ai đó quấy phá. Đây đều là những điểm làm ăn công khai, dù sao tổn thất cũng không phải là nhiều. Trên thực tế, ảnh hưởng lớn nhất vẫn là thị trường giao dịch ngầm của Hà gia, liên tục gặp thất bại. Một vài hợp đồng bị hủy bỏ, mất mát không chỉ là tiền bạc mà còn là một chuỗi những phản ứng xấu.
Trần Nam phỏng đoán: “ Chắc chắn sau này Hà Tuấn Sinh sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ”.
Thẩm Trì không quan tâm mà chỉ cầm chiếc bật lửa đùa nghịch. Dựa theo âm thanh đóng mở của chiếc máy, ánh lửa chiếu lên gương mặt anh, biểu lộ không rõ là vui hay giận: “ Suốt những năm qua, từ trước đến nay, chúng ta và Hà gia nước giếng không phạm nước sông. Hà Tuấn Sinh còn sống không tiếp nhận vị trí của cha hắn, như vậy cũng coi là kiêu ngạo. Người như thế sao có thể giữ?”.
“ Rõ ràng”. Trần Nam ngẫm nghĩ, nói: “ Hà Sinh còn có hai đứa em trai. Mặt khác, đám anh em con chú con bác hiện cũng đang đấu đá túi bụi để tranh vị”.
“ Như vậy không phải là gặp dịp sao?”. Thẩm Trì cười lớn: “ Hà gia không lo không có người nối nghiệp. Về phần Hà Tuấn Sinh, sau này tôi không muốn lại nhìn thấy hắn xuất hiện ở Hải Vân”.
Anh rời khỏi ghế xoay, đi đến trước cửa sổ sát đất, sắc mặt lãnh đạm nhìn ra bên ngoài. Đã cuối mùa hạ mà nắng vẫn gắt như lửa, không khí vặn vẹo như bị nướng.
“ Gần đây nhà hát thành phố đang chiếu một vở ba lê đúng không?”. Anh bỗng nhiên quay đầu hỏi.
Trần Nam mới đầu ngẩn người, sau cảm thấy buồn cười: “ Em là đứa nhà quê, cũng không hiểu biết về mấy thứ ấy, từ nhỏ tới lớn chưa từng bước vào nơi nào như thế cả”.
“ Cậu đi đặt cho tôi hai vé vào tối mai”.
“ Vâng”. Trước khi rời cửa, Trần Nam xoay người hỏi một câu: “ Anh đi cùng với chị dâu à?”.
Thẩm Trì cười cười, phất tay thúc giục: “ Nhiều chuyện, tranh thủ thời gian mau lên”.
Kết quả, không xem được buổi biểu diễn như ý nguyện.
Đó là đoàn ba lê của Hoàng gia Hà Lan được mời đến Trung Quốc biểu diễn một tuần, vở diễn là tác phẩm kinh điển, cơ hội hết sức hiếm hoi. Thừa Ảnh từ nhỏ đã rất thích xem múa ba lê, lần này tuy muốn đi nhưng trước khi gần hết giờ làm, bệnh viện lại tiếp nhận một bệnh nhân vô cùng quan trọng.
Bởi thân phận của người này khá đặc biệt nên vừa vào viện, bệnh viện liền triệu tập ngay các chuyên gia, nghiên cứu chi tiết bệnh tình. Thừa Ảnh và một số đồng nghiệp trẻ khác cũng được chọn ở lại dự thính. Cô ở trong phòng họp nên không tiện gọi điện, đành lặng lẽ rút di động gửi cho Thẩm Trì một tin nhắn. Vài phút sau cô nhận được tin trả lời: Em cứ chuyên tâm họp đi.
Từ ngữ ngắn gọn nhưng thật ra rất hợp với tính cách của anh. Cô thu di động, ngẩng đầu, không tập trung nhìn hình ảnh vùng nhiễm bệnh trên chiếc máy chiếu lớn phía trước, trong lòng ngẫm nghĩ, giữa cô và anh, dường như cuối cùng đã trở về lúc ban đầu.
Người nhà bệnh nhân cũng tham gia dự thính. Cuối cùng, cuộc thảo luận chấm dứt, đoàn người chậm rãi bước ra khỏi phòng họp lớn. Viện trưởng dừng lại trên hành lang, bắt tay người nhà bệnh nhân, thái độ trịnh trọng: “ Xin yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng xác định phương án điều trị hữu hiệu và an toàn nhất. Trước hết, chúng tôi sẽ duy trì liên lạc bất cứ lúc nào”.
“ Vâng, vậy làm phiền các vị”. Người đàn ông bắt tay viện trưởng mặc bộ comple sậm màu, thoạt nhìn chưa quá ba mươi, hình như vừa mới vội vàng trở về từ tỉnh khác, phong trần mệt mỏi nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh giống như kiểu trời sinh khí thế lãnh đạo. Anh ta quay sang dặn dò nhân viên cùng đi theo mình: “ Cậu đi sắp xếp bữa tối rồi dặn người mang đồ dùng sinh hoạt tới đây, đêm nay tôi sẽ ngủ lại”.
Trước khi tan tầm, Thừa Ảnh còn đi theo giáo sư thăm phòng bệnh một lần nữa. Bên trong khu điều trị cao cấp, vị bệnh nhân mới tới một mình chiếm một tầng. Bên ngoài phòng bệnh có người bảo vệ, nhìn thấy chuyên gia của bệnh viện tới lễ độ mở cửa giúp.
Ông lão đang nằm ngủ trên giường bệnh, nhìn yếu ớt mà bình thản, chỉ có thiết bị theo dõi ở đầu giường im lặng nhấp nháy. Nhờ ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn, Thừa Ảnh có thể mơ hồ nhìn thấy những nếp nhăn hằn trên gương mặt nhợt nhạt của ông, giống như khe rãnh, giăng khắp nơi cắm rễ trên đó, vĩnh viễn không thể rút ra.
Gần đất xa trời.
Liên tưởng đến từ này bỗng làm cô cảm thấy không dễ chịu. Một cánh tay ông lão vẫn còn đặt bên ngoài tấm chăn, cô vô thức bước tới, nhẹ nhàng khéo léo giúp ông che lại.
Phía trước, người đàn ông vừa được đích thân Viện trưởng ra mặt tiếp đón đang thấp giọng nói chuyện với giáo sư trong phòng bệnh, thoáng thấy hành động của cô, anh ta dường như dừng lại chăm chú nhìn rồi nhanh chóng thu hồi sự chú ý.
Cuối cùng, Thừa Ảnh cũng quay về khu nghỉ ngơi thay quần áo, dọn dẹp xong xuôi rồi mang theo túi xách rời khỏi bệnh viện. Đèn đuốc bên ngoài tòa nhà sáng trưng, có ánh đèn xe lấp lóe hướng về phía cô. Vì đối phương ở khoảng cách gần đã khiến cô hoảng hốt. Trải qua việc của Hà Tuấn Sinh lần trước, cô đối với tình huống mới hình như nhận thức có chút muộn màng. Hóa ra, hoàn cảnh sống của cô không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Trong chuyện này, có bao nhiêu mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, có bao nhiêu mối nguy hiểm đang ở xung quanh? Bất kỳ sai sót hoặc nhầm lẫn nào đều có thể gây nguy hiểm cho tính mạng.
Là một bác sĩ, có thể hờ hững với sự sống và cái chết, nhiều lần như vậy sẽ thấy sinh mệnh cực kỳ quý giá. Hàng ngày, phía sau tòa nhà này, có rất nhiều người đang dồn hết sức lực đoạt mạng sống từ tay tử thần. Cô ở một nơi được trân trọng nhưng trong mắt người khác lại bị coi chẳng ra gì. Coi thường như rơm rác. Thậm chí, giết một người, đơn giản giống như bóp chết một con kiến.
Đèn xe rất sáng, cô mơ hồ không nhìn rõ biển số, vì thế không khỏi đứng ngẩn một chỗ, tâm trạng hoang mang không thể giải thích. Cô vẫn không nhúc nhích, cửa xe đối diện liền nhanh chóng mở ra. Mãi cho đến khi Thẩm Trì đi đến trước mặt, cô mới như hồi phục tinh thần: “ Sao anh lại tới đây?”.
“ Anh gửi tin nhắn, em không thấy à?”.
Lúc nãy di động để chế độ im lặng, cô không để ý. Thẩm Trì chăm chú nhìn cô, nói: “ Anh cố tình đến đón em, đi thôi”.
Cuối mùa hạ, trong không khí vẫn còn lưu lại tia nóng cuối cùng. Cô vì vừa sợ hãi, trên người đổ một lớp mồ hôi mỏng. Lúc này vào trong xe gặp không khí lạnh, nhịn không được hơi run rẩy. Thẩm Trì hiếm khi tự mình lái xe, xe rất nhanh rời khỏi bệnh viện.
“ Em ăn gì chưa?”.
“ Vâng”. Cô vẫn đang thất thần, mới đầu trả lời sai, một lúc lâu sau mới nói: “ Em chưa ăn”.
Một câu trả lời mất hồn mất vía như vậy khiến Thẩm Trì nhanh chóng quay sang nhìn cô lạ lẫm: “ Sao vậy?”.
“ Không có gì”.
Cô với tay vặn nhỏ chiếc máy điều hòa. Ánh sáng ngoài cửa sổ xe rơi trên gương mặt cô, làm nổi bật làn da vốn trắng trẻo rạng rỡ. Anh cau mày hỏi: “ Em đang sợ phải không?”. Cô không ngờ năng lực quan sát của anh lại tốt đến thế. Chỉ cần nhanh nhẹn dùng một chút bản lĩnh là phát hiện ra ngay. Cô im lặng cho đến khi xe dừng lại bên đường. Không quá vài giây sau, có bốn năm người lập tức chạy tới bên cạnh, Thẩm Trì nhìn ra ngoài cửa sổ khoát tay ý bảo không việc gì. Lúc này cô mới giật mình, lúc nãy vì không tập trung nên không phát hiện trước sau đều có xe đi theo.
“ Nói đi, em sao vậy?”. Một tay Thẩm Trì chống lên tay lái, hơi nghiêng người nhìn cô. Khoảng cách giữa bọn họ quá gần, lại trong một không gian hữu hạn kín mít, cô không thể không đón nhận ánh mắt của anh, cô cảm thấy một chút suy nghĩ riêng tư của bản thân đều không có chỗ để che giấu. Nhưng cô không muốn nói, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ có thể mím chặt khóe môi, không thốt được một lời.
Không ngờ, anh lẳng lặng nhìn cô trong giây lát, bỗng nhiên lên tiếng: “ Lần trước là ngoài ý muốn, sẽ không có lần thứ hai”.
Đây là một lời cam đoan.
Anh liếc mắt liền nhìn thấu nỗi sợ hãi sâu trong lòng cô, vì thế cho nên mới nói lời cam đoan. Kỳ thực, không ai có đủ khả năng phán đoán trước một trăm phần trăm chuyện sẽ xảy ra trong tương lai nhưng những lời này từ miệng anh nói ra đương nhiên có tác dụng khiến người khác tin phục. Ánh mắt dao động, cảm xúc phức tạp của cô dừng lại trên gương mặt anh, như dùng một sức lực rất lớn gắng gượng gật đầu: “ Em biết”.
“ Em phải tin anh”. Anh bình tĩnh uốn nắn giọng nói, đồng thời vươn tay gạt mấy sợi tóc rơi trên trán cô, mỉm cười như an ủi: “ Nếu sau này anh không đến đón em tan làm, có phải em sẽ không an tâm?”.
Rõ ràng là an ủi nhưng trong giọng nói vô thức chứa đựng sự ôn nhu và chiều chuộng. Mối quan hệ của bọn họ vừa mới được xoa dịu, đã lâu không có sự thân mật như vậy, thật sự làm cho Thừa Ảnh có chút không quen. Cô không tránh tay anh, chỉ cố tình “ Ừm” một tiếng: “ Vừa rồi anh đột nhiên xuất hiện làm em sợ”.
Thẩm Trì thấy tâm trạng của cô đã hồi phục nên không tiếp tục đề tài này, bắt đầu khởi động xe, thuận miệng hỏi: “ Em muốn ăn gì?”.
“ Gì cũng được”.
Anh nói: “ Vừa nãy anh cũng chưa ăn gì, anh dẫn em đi ăn đồ trang trại nhé”.
Cô ngạc nhiên quay đầu nhìn anh rồi cười khẽ: “ Vâng”.
Xe chạy ra hướng ngoại ô. Bóng đêm buông xuống, trong thời tiết này khó có thể nhìn thấy sao, lác đác rơi rụng nơi chân trời phía xa xa. Trên đường cô nghĩ, có lẽ anh không còn nhớ rõ, lần đầu tiên ở Hải Vân, anh mời cô đi ăn chính là đồ trang trại. Một người bạn của anh đã bao trọn cả một quả núi để xây dựng nông trang, nuôi ít gà vịt và các loại cây trái rau củ. Sơn trang ấy không mở cửa kinh doanh, chủ nhân chỉ để chiêu đãi bạn bè chơi đùa vui vẻ khi rảnh rỗi.
Mà khi đó, cô vừa mới đến bệnh viện thực tập, còn mang theo tính cách trẻ con, sau một đêm trực ca khẩn cấp, cô thậm chí chưa kịp ngủ bù đã hứng trí đi theo lên núi để chơi. Hôm đó, cô chẳng những được ăn những món nông gia chính thống, cuối cùng còn được bê mấy trái dưa hấu to tướng mang về. Đó là lần đầu tiên cô chính thức được đưa vào vòng tròn của Thẩm Trì. Tuy rằng vòng tròn đó với cuộc sống thực của anh hoàn toàn khác nhau.
Lúc ấy cô rất hồn nhiên, suy nghĩ cũng đơn giản, cô còn tưởng hết thảy vốn rạng rỡ như ánh mặt trời. Đương nhiên, cho tới bây giờ cô chưa từng hoài nghi sau ánh nắng mặt trời còn có bầu không khí u ám. Tuy nhiên, đó đều là những câu chuyện đã cũ, anh hẳn đã quên từ lâu.
Cô nghĩ lại chuyện xưa, nên không nén nổi có chút thất thần, mãi cho đến khi nghe thấy giọng anh: “ Anh có thể sẽ phải ra nước ngoài một thời gian”.
“ Anh đi đâu?”.
“ Trung Đông”. Anh dường như phải suy nghĩ một lúc mới quyết định nói với cô.
“ Ồ”. Sự thực không quá bất ngờ, bởi vì trước kia anh cũng thường xuyên ra ngoài. Đôi khi là trong nước, có khi lại là nước ngoài, nhanh thì vài ngày, lâu thì mấy tháng. Cô vốn đã quen từ lâu. Nhưng lần này, cô vừa mới thức tỉnh sau nguy hiểm, trong phút chốc không kìm được sự do dự, môi khẽ động đậy nhưng không phát ra âm thanh.
Anh hình như đã nhận ra, vội nghiêng đầu nhìn cô: “ Em muốn nói gì?”.
Cô hít một hơi thật sâu: “ Em định hỏi anh đi Trung Đông làm gì?”.
Khi cô nói lời này, vừa lúc xe chạy đến nơi, thuận lợi đi qua sân, dừng trên khu đất trống trước một nhà hàng. Có người ra đón làm gián đoạn cuộc đối thoại của họ, còn Thẩm Trì cũng không biết cố ý hay vô tình không tiếp tục đề tài này nữa mà chỉ bảo cô xuống xe.
Chính chủ nhân của nhà hàng tự mình đón tiếp. Thừa Ảnh nhận ra mối quan hệ giữa ông ta và Thẩm Trì dường như vô cùng quen thuộc, gặp mặt không hàn huyên nhiều mà nói luôn: “ Buổi chiều tôi vừa lên núi săn thú, buổi tối cậu đã tới rồi, còn dẫn theo người như vậy, thật đúng là biết chọn thời điểm”.
Thẩm Trì cười cười: “ Giới thiệu để ông biết, đây là vợ tôi, Yến Thừa Ảnh”. Anh nói xong liền vươn tay nắm lấy tay Thừa Ảnh, vừa sánh bước đi vào bên trong vừa nói với cô: “ Lão Lăng trước kia là bộ đội đặc chủng, từng đi lính mười mấy năm ở biên giới Trung Quốc – Myanmar. Nhưng anh cho rằng tài nghệ nấu nướng của ông ấy còn tốt hơn so với tài thiện xạ. Lát nữa em phải ăn nhiều một chút”.
Nói là lão Lăng nhưng thực ra người đàn ông này không già, nhiều lắm chưa quá ba lăm ba sáu tuổi. Nhưng Thừa Ảnh hơi ngạc nhiên, bởi người đàn ông mở nhà hàng có tầm vóc trung bình, diện mạo bình thường, nếu đặt giữa những người khác, khẳng định sẽ bị che lấp. Không ngờ trước kia ông ta lại có một sự nghiệp đặc biệt như vậy.
Thẩm Trì đương nhiên coi nơi này như nhà mình, cũng không cần nhân viên phục vụ giúp đỡ mà trực tiếp gọi Trần Nam vào pha trà. Mặt khác, cùng bảy tám anh em đứng ngay ngoài sân vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm.
Nhà hàng nằm ở một nơi hẻo lánh, gần sườn đồi, xung quanh không có thêm căn nhà nào khác, buổi tối lại ít người qua lại, dưới màn đêm thậm chí có thể mơ hồ nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang.
“ Sao mọi người lại biết nhau?”. Thừa Ảnh thực sự cảm thấy hứng thú với nơi này, đối với ông chủ Lăng lại càng cảm thấy thú vị.
“ Mười năm trước anh làm việc ở Myanmar, tình cờ đã cứu mạng ông ấy”. Khói trà nóng rất nhanh tỏa ra một lớp dày đặc. Thẩm Trì cầm chén trà, ngữ khí nhẹ nhàng: “ Sau khi xuất ngũ, anh đã đề nghị ông ấy đến Hải Vân để kinh doanh”.
“ Để tạo điều kiện phối hợp với nhau?”.
Anh dường như có hơi ngạc nhiên, không khỏi liếc mắt nhìn cô, sau đó mới cười khẽ thừa nhận: “ Cũng có thể nói như vậy. Mối quan hệ của bọn anh rất tốt nhưng bình thường không liên lạc nhiều lắm”.
“ Đâu chỉ có quan hệ tốt”. Lúc này, giữa lúc bọn họ đang nói chuyện thì một nhân vật khác từ phòng bếp đi ra, trong tay còn cầm một chiếc khăn lau, cười với Thừa Ảnh hết sức thân thiện và hiền hòa: “ Mạng của tôi từ mười năm trước đã là của Thẩm Trì”.
Thẩm Trì cũng cười theo, dùng miệng thổi trà, ngữ khí nhàn nhạt chỉnh lại lời ông nói: “ Tôi không cần ông thay tôi bán mạng, chỉ cần ông thỉnh thoảng làm thỏa mãn cái miệng của tôi là được”.
Kết quả, Thừa Ảnh phát hiện, quả thực Thẩm Trì nói không sai. Tuy cô chưa từng thấy tài nghệ bắn súng của lão Lăng nhưng không thể không thừa nhận khả năng nấu nướng của ông ấy thực sự gây ấn tượng. Rượu tự ủ của lão Lăng cũng rất ngon. Lúc mới vào miệng mang theo vị hoa quả nhàn nhạt, nuốt xuống cổ họng lại là một dòng mát mẻ, không có cảm giác cay xè, cho đến khi trở về dư vị cũ mới hiểu được tường tận hương vị rượu đậm đà. Điểm này rất giống với con người của ông ấy. Lúc bình thường nhìn khá trần tục, ôn hòa vô hại, ai có thể nghĩ ông ấy đã từng là cựu chiến binh, có năng lực lấy một chọi mười.
Cuối cùng, xem chừng đã cơm no rượu say, lúc về, Thừa Ảnh lên xe trước, cô thấy Thẩm Trì và lão Lăng ở cách đó không xa thấp giọng nói chuyện với nhau vài câu. Giữa chừng, cô nhận được ánh mắt của lão Lăng, vì ánh sáng không đủ, lại cách một lớp kính xe khiến cô nhìn mà không hiểu ý nghĩa sâu xa của ánh mắt đó.
Trên đường trở về, Thẩm Trì đột nhiên nói: “ Thời gian anh không ở nhà, em phải chú ý an toàn. Trong trường hợp gặp khó khăn, có thể đến tìm ông ấy”.
“ Ông ấy” đương nhiên là chỉ lão Lăng.
Bây giờ, cô dường như mới hiểu, tối nay anh không chỉ dẫn cô đi ăn một bữa cơm đơn giản như vậy.
“ Mỗi việc anh làm có phải đều có mục đích?”. Cô bỗng cảm thấy buồn cười nhưng cũng rất tò mò.
“ Cái gì?”.
“ Hôm nay anh dẫn em đến là để biết ông ấy?”.
“ Cũng vì ăn cơm mà”. Anh cười cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, một tay nắm lấy tay lái, tay kia đưa di động của mình cho cô: “ Danh sách cuộc gọi đầu tiên chính là của lão Lăng. Em nhớ kỹ số này, lưu vào di động của mình đi”.
Cô nghe lời, vừa nhập dãy số vừa lẩm bẩm: “ Anh hy vọng em sẽ dùng đến hay không dùng đến?”.
Xe từ từ dừng trước vạch dành cho người qua đường, mười mét phía trên đèn đỏ đang đọc từng giây. Hơn ba mươi giây, cuối cùng anh cũng ngoảnh sang nhìn cô. Buổi tối cô có uống vài ly rượu, có lẽ vì say nên trên gương mặt trắng nõn lộ một màu hồng nhạt, trong sương mù của bóng đêm giống như một nụ hoa đẹp đẽ. Anh không kiềm chế được vươn tay ra chạm lên gò má cô, làn da cô hơi nóng lên, so với bàn tay anh, nhiệt độ còn cao hơn nhiều.
Anh còn nhớ lúc mới đến cổng bệnh viện. Trên gương mặt cô bất ngờ lộ vẻ hoảng sợ. Biểu hiện ấy giống như một chiếc kim đâm vào trái tim hẻo lánh khiến anh cảm thấy khó chịu. Cô trong trí nhớ của anh chưa bao giờ có biểu cảm như vậy.
Anh mỉm cười: “ Dãy số này không có tác dụng gì cả, nhớ lấy nó chỉ là muốn em cảm thấy yên tâm hơn thôi”.
Thừa Ảnh nghi ngờ mình đang bị say, bởi giọng nói của anh nghe rất nhẹ nhàng khiến lòng cô khẽ động. Cô nhìn ánh mắt anh, bên trong đều là hình ảnh ngược của chính mình, có vài lời bỗng nhiên được thốt ra: “ Anh đang tự trách mình phải không?”.
“ Sao?”.
“ Không phải anh vẫn canh cánh trong lòng chuyện của Hà Tuấn Sinh đấy chứ?”.
Cô cẩn thận nhìn thẳng vào anh nhưng anh chỉ giật mình một chút, sau đó quay đi và không trả lời.
Đèn đỏ chuyển xanh, anh vội vàng buông chân ga. Trên đường hầu như không có xe, anh nhìn thẳng phía trước, dáng dấp như rất chăm chú, trên gương mặt anh tuấn không biểu hiện gì.
Cô dừng lại, bàn tay bỗng phủ lên mu bàn tay anh, giọng nói vì rượu mà trầm thấp mệt mỏi nhưng lại bướng bỉnh tiếp tục: “ Anh cảm thấy đã không bảo vệ em được tốt đúng không?”.
Thực ra, những lời này, sau khi xảy ra tai nạn, cho tới bây giờ anh đều không nói ra miệng. Nhưng kỳ lạ là hết lần này đến lần khác cô đều cảm nhận được.
Cho đến tận lúc này, cô vẫn không biết buổi tối hôm đó anh đã làm gì khiến Hà Tuấn Sinh vừa tức vừa hận, hận không thể một phen bóp chết cô nhưng cuối cùng lại không thể không thả cô ra. Sau đó, anh xông vào phòng để quần áo, với thái độ vội vàng mạnh mẽ đòi hỏi cô, căn bản không chấp nhận sự cự tuyệt của cô.
Đêm đó, anh một lần rồi lại một lần, điên cuồng, ngang tàng, kiên nhẫn, dịu dàng, đủ loại tư thế, cho dù tư thế nào đi chăng nữa, ánh mắt anh từ đầu tới cuối đều không rời khỏi cô. Một giây cũng không rời. Cô dường như bị chôn vùi trong ánh mắt phức tạp mà chuyên chú ấy.
Sau đó, cô vô cùng mệt mỏi, mê man ngủ say như chết. Anh cứ ngỡ cô sẽ ngủ say cho đến sáng nhưng thực tế, lúc trời vẫn còn tờ mờ cô đã tỉnh một lần. Trong lúc mơ màng, cô thấy mình ghé vào ngực anh, bên tai là nhịp tim của anh, rõ ràng mạnh mẽ và hơi loạn nhịp. Anh dường như cũng đã tỉnh, có lẽ anh đã không hề ngủ. Nụ hôn ấm áp dịu dàng dừng trên đỉnh đầu cô, động tác nhẹ nhàng, nếu cô đang ngủ, chắc chắn sẽ không phát hiện ra.
Nhưng cô vẫn cố tình thức giấc.
Trong bóng đêm, cô im lặng nhắm mắt, nghe tiếng tim anh đập theo quy luật, đoán lúc này trong lòng anh đang suy nghĩ điều gì đó. Đồng thời lặng lẽ cảm nhận hành động của anh.
Một nụ hôn như có như không dừng trên đỉnh đầu mang theo sự yêu thương. Tuy không nồng nàn sâu đậm nhưng bỗng nhiên khiến cô không thấy buồn ngủ, thậm chí ngực còn hơi nóng lên. Cho đến giây phút ấy cô mới hiểu rằng, trong gần một nghìn ngày anh và cô cố ý xa cách lãnh đạm, thực ra không có gì ngăn cản được họ ăn ý hiểu nhau.
Cô có thể cảm nhận được suy nghĩ và cảm xúc của anh. Từ nụ hôn lặng lẽ, từ sự điên cuồng đòi hỏi mấy giờ trước, thậm chí từ khi anh bước vào cửa nhà với bàn tay giá lạnh.
Sau đó, cô ngủ thiếp đi một lần nữa, còn anh nhẹ nhàng thay đổi tư thế, di rời cô ra khỏi ngực mình, đổi thành tư thế ôm cô từ phía sau. Đó là một kiểu tư thế hoàn toàn bảo vệ. Toàn thân cô như bị khảm vào người anh, làm cho người ta có cảm giác được yên lòng. Mà cô ngay lúc ấy cảm thấy thoải mái tiếp tục chìm vào mộng đẹp.
Vì vậy, bây giờ ngồi ở trong xe, cô mượn cớ chếnh choáng, cuối cùng đem những lời được cất giấu trong lòng nói ra: “Kỳ thực, anh không cần phải nghĩ như vậy. Anh đã bảo vệ em rất tốt”. Giọng nói của cô nghe có phần mệt mỏi, trầm thấp, lơ lửng trong không gian kín mít nhỏ hẹp: “ Ít nhất chúng ta đã kết hôn được mấy năm, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế. Mà trước kia, em thậm chí chưa từng nghĩ sẽ tồn tại mối nguy hiểm như vậy”.
“ Em không sợ à?”. Rốt cuộc, người đàn ông đang lái xe cũng hạ giọng mở miệng.
“ Sợ chứ”. Bàn tay cô đặt trên tay anh vô thức run rẩy, thành thật thừa nhận: “ Lúc ấy em đã thật sự rất sợ, sợ không thể vượt qua, sợ mạng nhỏ này sẽ không được bảo toàn”.
“ Sẽ không”. Anh cắt lời cô, đồng thời trở tay nắm lấy tay cô, bàn tay hơi siết mạnh, ngữ khí điềm tĩnh: “ Em biết rằng, anh sẽ không để chuyện như vậy xảy ra”.
Cô nhìn anh: “ Em biết. Cho nên, anh không được trách mình”.
Anh bật cười, ánh mắt tiếp tục nhìn về phía trước: “ Sao lại biến thành em an ủi anh vậy?”.
Cô hơi mệt mỏi, cúi đầu “ vâng” một tiếng rồi không nói nữa.
Giao thông trên đường thuận lợi, đến khi xe dừng lại tiến vào ga ra, Thừa Ảnh mới bị đánh thức. Cô có cảm giác mình mới thiếp đi được một lúc, khi mở mắt tim vẫn đập dồn dập loạn nhịp. Nhưng hơi thở nam tính quen thuộc đã cuốn đến từ bên trái, từng chút từng chút một nhẹ nhàng hôn lên dái tai cô. Nơi đó là khu vực nhạy cảm, lập tức khiến cô tỉnh táo. Cô cảm thấy ngứa ngáy nên cười khẽ trốn sang bên. Kết quả, đối phương lập tức với người qua, cơ thể cao gầy trực tiếp vượt qua bệ điều khiển, khóa chặt cô trong không gian vô cùng chật hẹp, không thể cử động.
Khuôn mặt hai người gần trong gang tấc. Ga ra không bật đèn, thông qua ánh sáng ngoài sân, cô ngước lên nhìn anh, từ đôi mắt đen như mực có thể đọc rõ ràng dấu hiệu dục tình.
“ Anh muốn em”. Giọng nói của anh rất nhỏ, thẳng thắn trực tiếp, một tay đồng thời xuyên xuống váy xoa nắn đùi cô. Cô hít sâu, không kiềm chế được hơi thở dồn dập, cắn môi không dám quát to: “ Lưu manh”.
Anh vừa cười vừa tiếp tục hành động, bàn tay dọc theo đường cong quen thuộc bắt đầu trêu chọc các dây thần kinh nhạy cảm mong manh của cô, đôi môi rơi xuống môi cô, giọng nói mập mờ: “ Làm ngay trong xe”.
Cô rất muốn phản bác nhưng môi đã bị ngăn chặn. Mà chỗ tựa lưng phía sau không biết bị hạ xuống khi nào. Cơ thể cô như nhũn ra, mất chỗ dựa vào, chỉ có thể lùi dần về phía sau, cuối cùng bị anh áp chế hoàn toàn dưới thân.
“ Anh…chắc chắn chứ?”. Rốt cuộc, anh cũng vất vả buông tha môi cô, cô thở hổn hển tranh thủ nhắc nhở: “ Cửa ga ra không đóng…”.
Anh tỉ mỉ cắn nuốt xương quai xanh của cô, không biết có nghe hay không, chỉ ậm ừ qua loa, bàn tay dò xét dưới vạt áo, nắm chặt nơi mềm mại trước ngực. Cô nhịn không được rên lên một tiếng, cổ theo bản năng ngửa ra đằng sau, nửa người trên nâng lên như muốn hùa theo anh. Còn anh dường như rất hài lòng với phản ứng của cô, giọng nói giáo huấn khàn khàn sát bên tai: “ Tập trung đi, nếu không em sẽ hối hận đấy”.
Kỹ thuật khiêu khích của anh thật sự rất tốt, cô gần như mất đi khả năng suy nghĩ, mơ hồ nghe thấy tiếng anh nhưng không đáp lại được, chỉ có thể cắn nhẹ môi theo bản năng, không để mình phát ra âm thanh lớn hơn. Dưới bàn tay anh, tất cả các mạch máu như đẩy nhanh dòng chảy. Mà cơ thể cũng sắp sửa bùng cháy.
Cô đương nhiên quen với loại cảm giác này, khao khát tình ái chạy len lỏi vào các mạch máu. Nhưng anh dường như cố tình, không ngừng dùng những nụ hôn dày đặc trêu chọc cô. Từ ngực đến bụng rồi đến đùi, khiến cô run rẩy từng cơn.
Cửa ga ra mở rộng, trong xe tối đen, sự đối lập mang đến một vẻ đặc biệt, khoái cảm bí ẩn. Môi và răng anh vẫn nán ở bụng dưới. Cuối cùng, cô không kiếm chế nổi, giọng nói run rẩy yêu cầu: “ Mau một chút…”.
Anh hôn rất chăm chú, mơ hồ hỏi lại: “ Nhanh làm gì?”. Giọng nói hiển nhiên có ý cười. Cô nghiến răng nghiến lợi nhưng sau một giây, tất cả cảm xúc đều hóa thành tiếng rên rỉ nữ tính từ hàm răng khép chặt thoát ra ngoài. Anh cố ý tra tấn cô. Có lẽ là trừng phạt cô lúc nãy đã không chuyên tâm, có lẽ chỉ vì trêu chọc. Cô vươn tay thở dốc, kéo anh từ dưới lên, nhắm mắt thấp giọng cầu xin: “ Vào mau”.
Khuôn mặt cô nóng ran, một lớp mồ hôi mỏng trên trán, bàn tay cũng nóng, từ vai anh lướt xuống lưng. Anh nhìn cô trong bóng đêm, rốt cuộc cũng đưa tay nhấc một chân cô lên, chôn mình vào trong đó.
Mỗi một phát đều rất sâu.
Cô ở dưới thân anh, chống đỡ sự va chạm vừa chậm vừa sâu. Toàn bộ các dây thần kinh của cơ thể như nổi dậy, mỗi phần được anh tiếp xúc đều trở nên mẫn cảm khác thường. Cô chưa từng trải qua kinh nghiệm trong xe, nôn nóng, đòi hỏi vô độ như vậy, dường như không giống bản thân cô.
Trong bóng đêm, có thể cảm nhận được mồ hôi trên người anh nhỏ xuống, đọng lại trên người cô. Cô mở to mắt, nhìn vào đôi mắt sâu đen của anh, quay cuồng không che giấu dục vọng. Ham muốn mạnh mẽ và tập trung dường như đều đem cô nuốt hết.
Đêm đó, khi bọn họ trở về phòng, cùng nhau tắm rửa, sau đó ở bồn tắm lớn lại làm một lần nữa. Lúc quay về giường, ngay cả cô cũng không nhịn được mà cười rộ lên.
“Sao vậy?”. Anh hờ ôm cô, đôi môi vô ý thức vuốt ve bờ vai trần của cô.
“ Không sao. Chỉ vì lâu rồi không như vậy thôi”.
“ Không thích?”.
Cô giấu mặt vào trong chăn: “ Lưu manh”.
Anh cúi đầu bật cười, tâm trạng hình như rất vui vẻ: “ Là tự em nói đấy chứ”. Cô đương nhiên vẫn nhớ mình ở trong xe đã cầu xin anh như thế nào nên không khỏi có chút thẹn thùng, xoay người không để ý đến anh.
“ Thừa Ảnh”. Anh bỗng gọi tên cô.
“ Vâng?”.
“ Hãy tự chăm sóc tốt bản thân”.
Cô bỗng có cảm giác khó hiểu. Sau khi xoay người, cô đối mặt với anh một lần nữa: “ Anh phải đi bao lâu?”.
“ Chưa biết được”. Anh hôn lên trán cô, để cô dựa vào ngực mình: “ Anh đã sắp xếp mọi việc trong nhà ổn thỏa. Em vẫn sống bình thường như mọi khi thôi”.
“ Vậy còn anh? Sang bên kia sẽ có nguy hiểm gì không?”.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động quan tâm đến sự an nguy của anh. Trước kia cô không nhận ra, sau đó là cô cố ý không để tâm. Tư thế của hai người lúc này khiến cô không có cách nào nhìn được sắc mặt anh. Lát sau, chỉ nghe thấy tiếng anh nói trên đỉnh đầu cô: “ Sẽ không sao, em yên tâm”.
Chiều hôm sau, Thẩm Trì ra nước ngoài.
Lần này anh đi thực sự rất vội vàng nhưng hiển nhiên anh đã sớm chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ. Đúng như lời anh nói trước đó, việc bảo toàn gia đình đã được anh sắp xếp đâu ra đấy. Lúc Thẩm Trì rời đi, hình như anh không mang theo nhiều người mà để lại cho Thừa Ảnh những gương mặt quen thuộc.
Xung quanh biệt thự có rất nhiều những tòa nhà nhỏ, ngày thường đều là nơi ăn ở của đám vệ sĩ. Bây giờ, có hai vệ sĩ tạm thời chuyển đến biệt thự, vì thời điểm này sự an toàn của Thừa Ảnh rất cần được bảo vệ chu đáo. Thực tế, sau khi Hà Tuấn Sinh hoàn toàn biến mất khỏi Hải Vân, không còn ai có ý định bắt cô.
Thừa Ảnh vẫn đi làm như bình thường nhưng dạo này cô không phải trực luân phiên ở phòng khám. Buổi sáng, cô bỗng nhận được điện thoại từ tầng môt. Phòng khám nội khoa ở cùng tòa nhà, cô rút ngắn khoảng cách nên đi thang máy xuống tầng. Đồng nghiệp làm ở phòng khám cười hì hì vui vẻ đưa cho cô mấy chiếc hộp: “ Này, cậu viết sai địa chỉ, kết quả Tiểu ca đưa đến đây đấy”.
“ Địa chỉ giao hàng trực tuyến mình vẫn ghi là phòng khám trước kia. Sau quên sửa lại”. Thừa Ảnh cười cười: “ Cảm ơn cậu”.
“ Cảm ơn miệng không được, phải đãi khách”.
“ Không thành vấn đề”.
“ Mà cậu mua gì vậy?”. Đồng nghiệp mượn cơ hội bắt chẹt thành công, hứng thú dò hỏi.
“ Sách”. Cô cầm chiếc hộp trong tay giơ lên: “ Mấy quyển tiểu thuyết bán chạy ấy mà, trên mạng đánh giá rất hay, chờ mình đọc xong sẽ cho cậu mượn”.
Trời chuyển thu, là mùa mà bệnh cảm và bệnh dạ dày có tỉ lệ phát sinh cao. Phòng khám của bệnh viện ngày nào cũng kín hết chỗ. Cô không muốn chậm trễ thời gian khám cho người bệnh nên vội vội vàng vàng nói vài câu rồi cáo từ đi ra.
Xuyên qua phòng thuốc đông nghẹt người là cửa thang máy. Cô bỗng nổi hứng tính đi thang máy lên tầng hai trước, bởi mấy quyển sách đặt mua qua mạng có một quyển là cô mua hộ đồng nghiệp ở khoa X quang trên tầng hai. Nữ đồng nghiệp này và cô vào làm ở bệnh viện cùng một dịp. Thậm chí, thời kỳ đầu mới thực tập, hai người còn thuê chung một căn hộ, thân mật sống cùng nhau trong một thời gian dài. Mãi cho đến khi cô dọn đến chỗ của Thẩm Trì thì hai người mới không thể không giải tán.
Thừa Ảnh vì tiết kiệm thời gian nên vừa đi vừa bỏ quyển sách ra ngoài gói giấy. Bốn năm quyển sách tuy không tính là quá nặng nhưng bao bọc khá kín, cô vùi đầu cẩn thận lôi sách ra đến mức suýt chút nữa đụng phải người khác.
Thực ra, khoảng cách còn đến mười centimet nhưng đối phương đã giơ tay nhẹ nhàng đỡ lấy cô, ngăn bước cô đi, sau đó liền buông tay. Lúc này cô mới giật mình ngẩng đầu nhưng không khỏi thảng thốt: “ …Anh cả”.
Từ nhỏ tới lớn cô vẫn gọi theo Lâm Liên Thành, ngay cả khi đã sớm chia tay Lâm Liên Thành nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn không thể thay đổi cách gọi.
Lúc này, Lâm Liên Giang đang cúi tầm mắt nhìn cô: “ Ừm, lâu rồi không gặp”.
Hiếm khi thấy anh không mặc tây trang mà ăn mặc thoải mái như hôm nay, bên cạnh cũng không có thư kí hoặc những người khác đi cùng, khắp người có vẻ hiền hòa. Trong trí nhớ của Thừa Ảnh, anh luôn luôn rất nghiêm túc và khó gần. Bởi vì anh lớn hơn Liên Thành tám chín tuổi, lại thuận lợi đi theo con đường quan lộ, ra vào luôn tiền hô hậu ủng vô cùng khí thế, cùng với một người không nghiêm chỉnh, thích lôi kéo cô đi ăn uống rồi xem phim ngoài trời như Liên Thành quả là hai người ở hai thế giới khác nhau.
Khi cô và Liên Thành nói chuyện yêu đương, anh vừa mới được điều đến Tây Bắc nhậm chức, lễ mừng năm mới cũng không về nhà. Đêm ba mươi cô được Liên Thành mời về nhà đón giao thừa. Cô và Liên Thành được xem như thanh mai trúc mã. Ba Yến và ba Lâm lại là chiến hữu cùng tham gia quân ngũ. Bao nhiêu năm như vậy, ngoài thời gian sống nhờ ở Đài Bắc, cha cô vì làm nhiệm vụ đặc biệt không ở bên cạnh đều là Lâm gia đứng ra chăm sóc cho cô.
Đêm trừ tịch, Lâm Liên Giang gọi điện về nhà, nói với mỗi người vài câu. Đến cuối cùng, cô cũng được gọi ra nghe điện thoại. Có lẽ anh đã biết chuyện yêu đương của cô và Liên Thành, sau khi chúc tết, anh liền lạnh nhạt nhắc nhở: “ Liên Thành sinh sau đẻ muộn, lại bị ông nội tôi làm hư, tính cách vẫn giống trẻ con. Sau này cô không được nuông chiều nó. Nếu tương lai nó có làm chuyện quá phận với cô, cô có thể nói với tôi bất kỳ lúc nào, tôi sẽ sửa chữa nó”.
Cô vội vàng nhận lời: “ Cảm ơn anh cả, lời anh nói em sẽ nhớ kỹ”. Cô cố ý nói to bởi vì Liên Thành đang ngồi ngay bên cạnh chơi máy tính, thỉnh thoảng còn lén nhìn biểu hiện của cô, dường như đang suy đoán cuộc nói chuyện giữa cô và Lâm Liên Giang.
Sau này bọn họ chia tay nhau, ngược lại là Lâm Liên Thành càng thêm hối tiếc. Là một đại nam nhân, ngày thường như bất cần đời, không để ý gì đến hình dáng, lúc ấy chỉ biết dùng sức ôm mạnh lấy thắt lưng cô: “…Cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Chúng ta bắt đầu lại lần nữa được không?”. Dường như có chất lỏng ấm áp chảy xuống, nhỏ lên cánh tay cô, đau nhói như kim châm.
Đó là lần đầu tiên có một người đàn ông khóc trước mặt cô. Đó cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy Liên Thành rơi lệ.
Trái tim cô mạnh mẽ, tách từng ngón tay anh ta ra, xoay người nhìn Liên Thành: “ Tự mình gây ra chuyện, tự mình sẽ phải gánh chịu hậu quả. Khi anh và cô ấy ở bên nhau đã từng nghĩ sẽ bị em biết chưa?”.
“ Cũng chỉ có một lần. Lần ấy anh uống say, cuối cùng căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra”.
“ Nhưng em không có cách nào để tha thứ cho anh”. Cô nói: “ Tình yêu cần sự chung thủy nhưng anh đã không làm được điều đó. Có lẽ trong quan niệm của anh mọi thứ đều không cần, làm chuyện sai vẫn có thể bắt đầu lại nhưng em thì không thể. Anh và người khác ở bên nhau một lần hay mười lần, theo em đều không khác nhau mấy”.
..
Có một sự tuyệt vọng trong giọng nói của cô. Rốt cuộc, cô đã nói: “ Chúng ta chia tay đi, mười mấy năm có tình cảm, có lẽ quay về làm bạn bè càng thêm thích hợp”.
Cũng bắt đầu từ khi đó, cô không còn cơ hội nhìn thấy Lâm Liên Giang. Cho đến hôm trước, anh lại đột nhiên xuất hiện với thân phận là người nhà bệnh nhân, còn đích thân mang mấy chuyên gia từ nơi khác đến chịu trách nhiệm hội chẩn cho ông nội.
“ Hôm đó trong phòng bệnh nhìn thấy cô đắp chăn cho ông nội”. Lâm Liên Giang nói: “ Mấy năm qua cô sống thế nào?”.
“ Rất tốt ạ”.
Bọn họ vốn đang đứng trước cửa thang máy người qua người lại, Lâm Liên Giang đỡ cô sang bên cạnh tránh một chiếc xe lăn đi qua. “ Cô có muốn theo tôi đi gặp ông nội không? Ông rất nhớ cô đấy”.
“ Em nghe nói, ông nội…”. Thừa Ảnh có chút do dự, vì xem bệnh án nên cô biết ông lão gần trăm tuổi đã bị rối loạn trí nhớ mấy năm nay. “ Ông vẫn còn nhớ em sao?”.
“ Ông vẫn nhớ nhưng ông không biết cô và Liên Thành đã chia tay”. Biểu hiện của Lâm Liên Giang hờ hững, hiển nhiên, sự thay đổi trong mối quan hệ giữa cô và Lâm Liên Thành không ảnh hưởng gì đến anh.
Lúc cùng nhau đi vào thang máy, anh còn nói: “ Nếu ông nội nhìn thấy cô, nhất định sẽ rất vui”.
Quả nhiên, như Lâm Liên Giang dự tính. Khi dẫn Thừa Ảnh vào phòng, ông lão đã tỉnh và đang được hộ lý dỗ dành cho ăn từng miếng táo như một đứa trẻ. Nhìn thoáng qua, ông lão không hề hợp tác, thật khó dỗ dành. Thừa Ảnh vừa xuất hiện, ông lão lập tức di rời sự chú ý, nâng cao đầu nhìn cô: “ Con bé này, cuối cùng cháu cũng đến thăm ta”. Mũi Thừa Ảnh hơi xót, cô kêu một tiếng: “ Ông nội” rồi bước lại gần, cầm lấy bàn tay khô gầy già nua của ông.
Năm ấy cả nhà họ Lâm, trừ Lâm Liên Thành, Lâm lão gia là người đối xử gần gũi với cô nhất. Nhiều khi, Lâm Liên Thành và đám anh em nhịn không được làm bộ oán giận nói: “ Thừa Ảnh, ông nội thương em thật đấy, đối xử với em còn tốt hơn đám cháu chắt bọn anh”.
Sau này, cô và Lâm Liên Thành chia tay nhau ở trường, Lâm lão gia trở về Giang Tô tĩnh dưỡng, ngoại trừ gọi điện, vẫn chưa có cơ hội gặp lại.
“ A Thành đâu? Sao nó không đến cùng cháu”. Nhìn thấy Thừa Ảnh, ông lão gạt bỏ hoàn toàn sự chăm sóc của hộ lý sang một bên, nắm lấy tay Thừa Ảnh hỏi.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Thừa Ảnh không biết phải đối phó thế nào, chỉ quay đầu âm thầm tham khảo ý tứ của Lâm Liên Giang. Lâm Liên Giang ho nhẹ một tiếng, cung kính giải thích với ông lão: “ Ông nội, Liên Thành đang bận, buổi tối mới tới đây được”.
Ông lão nghe xong “ ừ” một câu, không truy cứu tiếp.
Não bị thoái hóa khiến ông lão không có được thần thái như ngày xưa, tính tình cũng trở nên quái đản, đôi khi rất dễ giao tiếp, đôi khi lại vô cùng khó khăn. Điều đáng ngạc nhiên là, mặc dù rối loạn trí nhớ nhưng ông lão cư xử với Thừa Ảnh vẫn như ngày xưa. Cứ như vậy giữ chặt tay Thừa Ảnh, nói liên miên rồi cằn nhằn hàn huyên cả buổi cho đến khi mệt quá ngủ thiếp đi.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Thừa Ảnh nói: “ Em phải về làm việc, có thời gian sẽ lại đến thăm ông nội”.
Lâm Liên Giang gật đầu: “ Cảm ơn”.
Cô đang định bước vào thang máy, lúc này mới bỗng nhớ ra: “ Vừa rồi anh nói Liên Thành buổi tối sẽ đến đây?”. Cô tưởng Lâm Liên Giang nhất thời nói dối ông nội, ai ngờ Lâm Liên Giang đáp: “ Ừ”. “ Lâm Liên Thành bay đêm qua, trở về từ Los Angeles”.
Nói xong anh ta liền nhìn Thừa Ảnh: “ Không phải lâu rồi hai người chưa gặp mặt sao?”.
“ Có lẽ vậy”. Thừa Ảnh giật mình, cười cáo biệt: “ Em xuống tầng đây”.
Lâm Liên Thành sẽ tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.