Rất lâu, rất lâu sau đó, Lê Hành vẫn có thể nhớ rõ cảnh tượng khi hắn nhận được cuộc gọi của bệnh viện.
Hôm đó tình cờ là đêm giao thừa, đến khi màn đêm buông xuống thì dự án trong tay hắn mới có thể xem như kết thúc. Lê Hành vừa ra khỏi công ty, vội vã về nhà, buổi tối ngày ấy trời vẫn còn rất sáng, bên ngoài ánh đèn thành thị dĩ nhiên còn có thể mơ hồ nhìn thấy chấm nhỏ giờ đang đếm ngược, nhiệt độ vẫn rất thấp, đi trên đường mà mũi và tai hắn đều bị cóng đến chết lặng. Lê Hành đã cho một cậu đồng nghiệp nhỏ tuổi trong công ty mượn xe để về quê ăn Tết, còn mình thì tính toán nhà cách công ty rất gần, đi hai bước cũng đến.
Nhìn thấy số lạ gọi đến, Lê Hành do dự một lúc rồi mới nhấn nút chấp nhận, mạnh mẽ khẩn cầu đây không phải cuộc gọi công việc.
Không ngờ, câu đầu tiên bên kia hỏi hắn là có quen biết với Giản Thư không, sau khi xác nhận, bên kia lập dùng giọng điệu bình tĩnh đến tàn nhẫn đặc trưng của bệnh viện nói rằng: bệnh nhân uống thuốc tự sát, đang được cấp cứu trong bệnh viện, cần chữ ký của người nhà để tiến hành phẫu thuật.
Lê Hành sững sờ giữa đường một lúc, hồi lâu cũng không thể thuyết phục được tâm tư của mình về sự thật này. Bên tai hắn có tiếng nổ vang rền, tiếng nhao nhao ồn ào, pha tạp với tiếng nói thỉnh thoảng phát ra từ ống nghe điện thoại, quấy nhiễu hắn buồn bực, mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-bach/3578444/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.