Phương nam vốn là một nơi bốn mùa như xuân, dựa vào địa lý cùng khí hậu mà nơi đây thành kho lương của Đại Hưng, hằng năm nhà nhà lúa gạo thu đầy kho, dần dần phương nam lúa gạo đều sẽ chảy đi khắp cả đất nước.
Vậy nhưng từ mùa thu năm trước thời tiết đã bắt đầu có biến chuyển, mùa đông đến sớm, lúa bị lạnh mà chết làm vụ thu của người dân mất mùa, sản lượng bị giảm đến hơn một nửa.
Nhưng như thế còn chưa phải là đánh sợ, vốn phương nam mùa đông rất ít nơi đổ tuyết lớn, vậy nhưng năm nay hầu như các thành trấn đều đổ tuyết, người dân không có chuẩn bị khiến cho người già và trẻ nhỏ chết rất nhiều.
Tưởng chừng như thế đã là cùng cực, ai ngờ đông qua xuân đến, tuyết trên núi tan ra khiến đất đai vốn được ưu ái xốp mềm nơi đây xảy ra sạt lở, một số khúc kênh rạch bị vỡ khiến ruộng lúa của người dân bị tàn phá.
Thậm chí nhà cửa và người cũng bị đất đá cuốn trôi.
Vốn một năm có thể trồng ba vụ, vậy nhưng từ năm trước đến năm nay dân chúng phương nam đã thất thu hai vụ, số thóc lúa trữ trong nhà sau khi nộp thuế thì đã chẳng còn lại gì.
Bởi thế mới có nạn dân từ phương nam chạy tới kinh thành, mong hoàng đế ở xa có thể biết tình hình mà cứu trợ dân chúng.
Nhưng dân chúng nơi khác nào biết, thời điểm này hoàng thượng bọn họ mong ngóng đang không ở nơi này.
Sau khi an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-ba-va-quan-gia/2803514/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.