Mùa hạ nắng oi đã gần qua, nhưng năm nay lại mãi chưa thấy mưa đâu, thái dương trên đầu vẫn tỏa ra ánh nắng rực cháy không suy.
Mấy ngày trước Tham Tri Hình Bộ đã xuôi nam trở về, trong lần đi này vậy nhưng lại đào ra được bảy vị quan địa phương thu thuế cao hơn bình thường một chút.
Vốn chỉ là một chút không bõ bèn gì, vậy nhưng tích tiểu thành đại. Mỗi nhà một chút, mỗi vị một mùa cũng kiếm được đến ba vạn lượng bạc nhờ việc bán lúa gạo tham được.
Bởi vậy kho lúa ở các địa phương luôn trống rỗng, đến khi thiên tai đến không thể miễn giảm thuế cho dân, cũng không có lương thực dư thừa phát ra.
Nguồn cơn sự tình bị che dấu đào ra, triều đình cho binh hộ tống nạn dân trở về địa phương, lại mở kho phát lương để duy trì tình cảnh phía nam.
Ngay cả phía bắc khó khăn hơn cũng phải trợ giúp để qua khỏi khốn cảnh năm nay.
Nạn dân không còn, Tụ Hoa Phường cũng ngừng việc phát cháo. Nhưng cũng vẫn có người muốn ở lại như Tiểu Niệm, bọn họ đã không còn người thân, Tú Nương cũng thu nhận để bọn họ làm công.
Ngồi trong đình nghỉ mát, nàng rũ rượi nằm tựa vào lan can, Tiểu Niệm ở bên phe phẩy quạt cho nàng.
"Bà chủ, người không dùng bữa sao?" liếc nhìn một mâm đồ ăn thanh đạm giải nhiệt, Tiểu Niệm nhìn bà chủ bị nóng đến chẳng muốn ăn bên cạnh, ân cần hỏi.
Tú Nương không nhấc nổi một chút tinh thần nào cả, nàng xoa ấn thái dương có chút đau mà nói "Ta không muốn ăn, ngươi dọn xuống cho đám Oa Nhi ăn đi."
Trước giờ Tiểu Niệm không bao giờ cãi nàng, cho dù nàng đúng hay sai đều im lặng làm theo.
Thấy bóng dáng nho nhỏ bưng mâm cơm đi xa, Tú Nương khẽ đưa tay vuốt bụng có chút chướng của mình.
Thật sự là không dễ chịu mà.
Bước ra khỏi đình, Tú Nương chậm bước đi dạo dưới những bóng cây râm mát. Đi một lúc, chẳng biết tại sao lại đi đến cửa sau, đứng nhìn cánh cửa, sâu trong tâm nàng có một giọng nói không ngừng thôi thúc nàng mở cánh cửa ra.
Kẽo kẹt.
Cánh cửa mở ra, phía ngoài kia có một người mặc tử y cầm ô quay lưng muốn rời đi. Nhưng khi nghe thanh âm thì kinh ngạc quay đầu lại.
Đợi khi thấy rõ là ai thì ánh mắt vốn phẳng lặng lại như dậy sóng, thanh âm hắn khàn đặc khó nghe mà cất tiếng gọi nàng "Tú Nhi!"
Sửng sốt nhìn hắn, nàng có chút không ngờ đến.
Dẫu cho nàng không phản ứng lại mình, Cố Khâm vẫn trìu mến nhìn nàng mà nói "Nhìn khí sắc nàng không tốt. Hẳn là trời nóng nàng ăn uống không ngon đi."
Khóe môi run rẩy, cổ họng khô khốc khó cất lời. Nàng đáp "Cũng không đến nỗi. Phiền quan nhân lo lắng rồi."
Lời nói xa cách của nàng cũng không khiến hắn nản lòng, trên môi câu lên nụ cười khẽ mà nói tiếp "Hôm nay ta tới cũng chỉ muốn nói với nàng. Ngày mai ta sẽ xuất phát với tây cảnh cùng Triệu Nguyên Soái để chỉ huy chiến sự, có lẽ phải mất một đến hai năm mới có thể trở về."
"Vốn nghĩ sẽ không gặp được, gặp được nàng rồi thì ta chỉ muốn nói một tiếng bảo trọng. Hy vọng nàng bảo trọng thân thể." nói ra lời này xong hắn liền rời đi mất.
Nhưng trong ánh mắt cử trì của hắn chẳng thay đổi, đều là dịu dàng yêu thương.
Tú Nương đứng dựa vào khung cửa, khóe mắt cay cay nhòe lệ.
Nàng muốn cảm bước hắn, kêu hắn đừng có đi. Chiến trường là nơi thế nào chứ, nói đi là đi dễ như vậy sao.
Nhưng nàng không nói lên lời, nàng không dám nói nhiều hơn.
Chỉ sợ tâm tình này khó kìm nén, quan lộ của ngài lại khó đi.
***
Bình thẩm thấy Tiểu Niệm mang theo đồ ăn trở về thì biết bà chủ không muốn dùng bữa.
Nhìn chém canh cá được nấu thành màu sữa ngon miệng, bà không khỏi thở dài mà dặn Tiểu Niệm.
"Đồ ăn này cứ để Tiểu Oa Nhi ăn đi. Ta bây giờ ra ngoài một chuyến, ngươi qua chỗ bà chủ chăm sóc nàng. Những ngày này thời tiết không tốt, người dễ mệt mỏi, đứng để đám Lục Nhi kiếm chuyện chọc bà chủ." Bình thẩm căn dặn Tiểu Niệm cặn kẽ.
Đợi khi Tiểu Niệm nhớ kỹ rồi thì bà mới mang mạng che mặt ra cửa.
Đợi khi đến giờ dùng bữa tối. Trước mặt Tú Nương ngoài một chén cháo nấm thanh đạm thì có thêm một bát thuốc đen ngòm.
Nghe mùi thuốc xộc vào mũi thì đầu mày nàng như muốn xoắn lại với nhau, ánh mắt u oán nhìn bà "Ta chỉ là không thoải mái trong người thôi mà, thẩm có đến mức đi sắc thuốc cho ta vậy không a."
Từ nhỏ lón lên trong tay bà, Bình Thẩm sao có thể không rõ ý tứ chối từ của Tú Nương. Chỉ là trước giờ bà cũng không dễ nói chuyện như vậy.
"Thuốc này giúp ăn ngon ngủ tốt, người dùng bữa xong thì dùng thuốc, đảm bảo đêm nay ngon giấc." không chút thương lượng nào, Bình thẩm đọc dược hiệu và các dùng cho nàng.
Biết không thể thương lượng, Tú Nương chỉ có thể ngậm ngùi ăn hết bát cháo, uống hết bát thuốc.
Dưới sự giám sát của bà mà lên giường đi ngủ, làm bà chủ đúng là không dễ dàng mà.
Đợi đến khi một đêm vô mộng kết thúc, nàng tỉnh dậy trong tinh thần phấn khởi.
Ai nha, thuốc của Bình thẩm thật tốt nha, biết vậy đã sớm kêu bà chuẩn bị rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]