Thời điểm Ngọc Sanh bước ra từ trong phòng, trong tay cầm theo một thanh trường kiếm nhuộm đỏ máu tươi, hắn từng bước một đi xuống bậc thang, những giọt máu tươi chảy dọc theo thân kiếm vẽ ra một đường dài trên mặt đất nơi mà hắn đi qua, mãi cho đến khi hắn đi đến cạnh bộ bàn ghế đá mà mình đã từng ngồi trước đó.
Hắn đứng trong viện trong chốc lát, bỗng nhiên ném đi trường kiếm trong tay, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh mặt trời rọi vào trên người hắn, thật ấm áp.
Tin tức rất nhanh chóng đã truyền về kinh thành, Du Thư tất nhiên cũng biết đến chuyện này.
“Hắn…… thế nhưng lại thật sự làm như vậy.” Du Thư thật sự khó mà tưởng tượng được, dù sao loại sự tình như giết hài tử thân sinh của mình này nói ra quả thực nghe rợn cả người, Triệu Thận cũng quá tàn nhẫn.
Tiêu Vị Tân lại không hề cảm thấy ngoài ý muốn, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hắn trấn an: “Nếu như ngươi biết những chuyện mà hắn đã trải qua, nhất định sẽ có thể minh bạch, một người khi đã rơi vào nỗi căm hận cực độ thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.”
Du Thư quay đầu, yên lặng nghe y kể.
Ban đầu Triệu gia cũng là dòng dõi thư hương, cắm rễ ở kinh thành đã rất nhiều năm, người đọc sách ba đời đều xuất thân là Thám Hoa lang. Năm xảy ra chuyện, Triệu Thận mới 17 tuổi, đang định tham gia khoa cử vào năm sau, hy vọng bản thân cũng có thể quang diệu môn mi giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-anh-ve-den-hoang-hau/993663/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.