Tân niên ở trong cung cũng không tính là quá mức náo nhiệt, nhưng chỉ cần có Tiêu Vị Tân bồi ở bên cạnh, Du Thư liền cảm thấy cũng không có gì không tốt.
Rất nhanh chóng đã qua mười lăm tháng giêng, trăm phế đãi hưng, Tiêu Vị Tân cũng chính thức bắt đầu xử lý quốc sự, vị trí thừa tướng không có người chấp chưởng, tạm thời để Thẩm Thanh Ngọc nhậm chức thay, hắn tuy còn trẻ tuổi, nhưng chiến tích mấy năm nay vẫn rành rành ra đó, trong triều cho dù có vài lão thần bất mãn nhưng cũng không ai dám nói gì.
Chỉ là ngày đầu tiên lâm triều, Tiêu Vị Tân liền như sấm rền gió cuốn mà bãi miễn một đống người, đều là những quan viên ngồi không ăn bám hành sự bất chính, tân phong những người có tài, để văn võ bá quan dưới đài đều biết, mặc kệ là chức vị gì, nếu như không cẩn thận cần cù chăm chỉ thì đều sẽ phải gỡ xuống mũ cánh chuồn.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ triều đình đều trở nên an tĩnh, không ai còn dám khiêu khích gì nữa.
Có điều, vẫn có người đề ra ý kiến chính thức.
“Một nước không thể một ngày vô hậu, bệ hạ vừa mới đăng cơ không quá mấy ngày, nhưng hậu cung vẫn còn trống rỗng, hiện giờ hay là nên tổ chức đại tuyển tú, định ra người được chọn làm hoàng hậu, như vậy mới có thể bình ổn thiên hạ.”
Tiêu Vị Tân nghe bọn họ đột nhiên đề cập đến việc lập hậu, theo lý thuyết thì việc này cũng là hợp tình hợp lý, xưa nay khi tân đế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-anh-ve-den-hoang-hau/993662/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.