Tôi nghi ngờ rằng có phải tôi đồng ý với anh quá sớm rồi hay không?
Kể từ hôm đó, Cố Vong so trước kia càng ngày càng quấn lấy tôi. Trước kia đều là tôi quấn lấy anh, hiện tại đổi thành anh hôn tôi mỗi ngày.
Bố mẹ vẫn chưa về. Mỗi ngày Cố Vong đều sẽ hớn hở đi đến trước mặt hôn tôi, thế nhưng tôi lại né tránh. Đến lúc tôi quay đầu nhìn anh thì anh lại trưng ra bộ mặt ủy khuất nói: “Tiểu Niệm Niệm, có phải em chê anh đúng không!”
Trong lòng tôi đang nghĩ rằng: Nếu như trước kia Cố Vong ngày nào cũng bị tôi hôn, có khi tôi còn bị ăn hai quả đấm.
Tôi cười ôm eo Cố Vong: “Anh à, không phải em chê anh đâu.”
Cố Vong khẽ cười một tiếng: “Thế hả~ Vậy được, lần sau anh sẽ không như thế nữa.”
Tôi vui vẻ nói: “Thật không?”
“Thật.”
“Ngoéo tay!”
Anh cúi đầu xuống nhìn tôi một cái, bất đắc dĩ thở dài sau đó nghéo tay với tôi.
............
Ban đêm, tôi ngồi trong phòng khách xem “Chú hề ma quái”. Cả người tôi cuộn tròn lại. Đúng lúc đang xem đến cảnh kinh dị, đột nhiên có một cánh tay vỗ mạnh lên vai tôi.
Tôi bị doạ nên kêu “A!” một tiếng. Tôi run lẩy bẩy ôm lấy đầu sau đó nghe thấy tiếng Cố Vong cười.
Tôi vừa tức vừa bực vì bị doạ cho khóc: “Cố Vong! Anh có thể đừng doạ em sợ được không!?”
Anh không tỏ ra buồn cười nữa mà an ủi, xoa mặt tôi: “Làm sao? Dám gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-anh-trai-nuoi-tro-thanh-nguoi-yeu/3332281/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.