Chương 164: Hai Kẻ Ngái Ngủ.
Tôi buồn ngủ.
Nhìn vào khuôn mặt chính mình phản chiếu trong gương, tôi thấy một đôi mắt lờ đờ cùng với những quầng thâm bao quanh.
Buồn ngủ quá đi thôi.
Đêm qua - mà đúng hơn thì, mới chỉ vài giờ trước - tôi còn đang ở thủ đô Limia.
Trời vẫn mờ tối, nhưng ban mai vẫn thường lên muộn vào những ngày này.
Và khi chúng tôi quay về, bình minh đã đến rất gần rồi.
“Mọi người ở Asora đều rất mạnh đấy chứ nhỉ...” (Makoto)
Lúc rửa mặt, tôi buột miệng thốt ra những suy nghĩ của mình.
Khi Shiki và tôi trở lại Asora, chúng tôi được chào đón bởi tộc Orc, Người lùn, cả Tomoe và Mio nữa, những người đã về đây trước đó.
Kết quả trận chiến của họ thật đáng kinh ngạc.
Không chỉ trở về trước chúng tôi, họ gần như còn chẳng phải chịu thương vong nào.
Tôi được báo rằng chẳng có ai phải chết cả, chỉ có hai người bị thương thôi.
Lãnh thổ Kaleneon tuy nhỏ nhưng nó vẫn là một quốc gia đấy, và bọn họ đã thành công trong việc chiếm lấy nơi đó.
Tôi nghĩ mình đã đánh giá quá cao về mức độ cần thiết về lượng sức mạnh mà các quân đội hay những quốc gia trong thế giới này nắm giữ trong tay rồi. Tư tưởng ấy cũng xuất hịrn lúc tôi đến Limia.
Ý tôi là, nghĩ lại thì...
Đội Green Beret, Spetsnaz, Đặc công Úc, Cobra, CIA, KGB, MI6, FBI ...
Err, tôi cho rằng danh sách sẽ dài thêm một khi phải liệt kê ra hết đấy.
Dù sao...
Khi bạn nhìn thấy các lực lượng vũ trang tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tsuki-ga-michibiku-isekai-douchuu/680441/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.