Chương trước
Chương sau
Tôi quay trở về quán trọ.
Tất nhiên, chị gái sát thủ không có ở đó.
Ngay khi tỉnh dậy, thấy mình không bị giam hãm hay có ai ở canh chừng, không đời nào có người lại không chạy.
Tôi ném bản thân lên giường và xoãi người hình chữ 大. Dù sao ngón tay hay ngón chân tôi cũng không thể chạm đến cạnh giường.
Trong quá khứ, tôi nằm như thế này khá nhiều khi bản thâm chìm vào suy nghĩ.Và cũng nhiều lần tôi chìm vào giấc ngủ trong lúc đấy.Mà, lạc đề mất rồi.
Cơ thể tôi lún sâu xuống tấm đệm nhưng ngược lại, nó khiến tôi thấy bồn chồn.
Dù gì đây cũng là lần đầu tiên tôi ở nơi xa hoa như vậy.
Rinon không có ở đây.'Em về nhà một lúc' em ấy nói rồi rời đi như thế.
Chắc chắn đó là một lời nói dối.Về nhà nơi không có chị gái, để mà em ấy về một nơi như thế, tôi không tin.
Trong khi nằm xuống, tôi mở rộng [Sakai] bám theo Rinon. Ma lực tỏa ra không thể nhận thấy được và bọn họ không thể dò ra sự hiện diện của tôi.
Hiện tại Rinon đang gặp mặt với một đám người cách quán trọ vài mét, ở khoảng cách này tôi hoàn toàn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ nếu tập trung.
Sức mạnh tôi nhận được từ Tsukuyomi-sama thực sự hữu dụng.Dù việc không hiểu nguyên lý hoạt động đôi khi khiến tôi tổn thương.

"Thế mày biết được thân thế của bọn chúng chưa?"
Rinon lắc đầu.
"Không, điều duy nhất tôi biết là anh ta là người thừa kế của một công ty"
"Gì thế hả?Thế thì khác đéo gì thông tin bọn thương hội có?"
Gã này mong đợi gì chứ?Ngươi thực sự nghĩ ta sẽ nói tất cả mọi thứ cho một đứa nhóc chỉ mới gặp mặt sao? Mấy tên này bị bệnh ngu à?
"Nhưng-nhưng.Bởi vì xe ngựa bị tấn công nên tôi chưa có nhiều cơ hội để nói chuyện với bọn họ."
"Giờ mày nhắc đến chuyện đấy, tên bị bắt đã quay trở về. Bọn tao tẩy phép cô ta để kiểm tra xem có ma thuật hay trò bịp gì không nhưng chẳng có cái éo gì xuất hiện. Thế có nghĩa gì hả?"
"Khi tôi tỉnh dậy vào buổi sáng thì hai cô gái đi cùng anh ấy đã đi mất rồi. Rồi sau đó tôi đi với Onii-chan đến khu thương mại."
"Đồng bọn hử. Nếu tao không nhầm thì bọn chúng là mấy đứa có level quái dị. Tao không biết bọn chúng có kiểu khiến kẻ khác im miệng không nhưng điều đó khiến tao đổ mồ hôi hột đây này."
... Ra vậy, hóa ra người ta thực sự làm người khác câm miệng hử, Còn toát mồ hôi hột. Chắc rồi...
Hiện giờ, may mà không có quá nhiều thông tin bị rò rỉ.
"Onee-chan ngủ trên giường, đến khi chúng tôi quay lại thì chị ấy đã không còn ở đấy rồi"
"Ha—"
"Rồi sau đó tôi nói với anh ấy mình sẽ về nhà một lúc"
"Bọn nhóc con này ngu đến mức nào chứ. Không cưỡng chế hay canh chừng gì."
Câm mồm.Tôi hơi vui khi mấy người đều tin chuyện này nhưng trông như giờ hơi phiền phức rồi đấy.
Nhưng, nhìn vẻ mặt của Rinon và thái độ của tên đó, có khi hắn thực sự là loại 'không thể cứu được'?
"Hmph, đống hàng hóa, mày có nghe thấy gì về chúng không?"
"Chuyện đó... Tôi không có hiểu lắm"
"Ah— không sao, nói đi"
"Đi từ đây 2 đến 3 ngày đường thì sẽ bị bao phủ bởi một làn sương, ở đó có nơi định cư của các mamono. Anh ấy nói mình có được chúng từ bọn họ"
"..."
"Tôi-tôi nghiêm túc đấy! Đó là điều Onii-chan nói! Rằng anh ấy không quan tâm đến giá cả!"
Rinon ắt hẳn cảm nhận được nguy hiểm từ sự im lặng của tên đàn ông, em ấy tuyệt vọng cố gắng giải thích cho hắn ta.Mối liên hệ giữa hai người đó không thân thiện.Tôi có thể nói chừng đó.
"Việc hắn ta không quan tâm đến giá cả?"
"Anh ấy nói đó là những thứ như trong mơ nên sẽ không sao nếu chúng có thể bán được. Người đàn ông ở khu thương mại mua nó với 500 đồng vàng"
"500?!"
Giọng tên đàn ông thé lên.Hắn ta đúng là một tên hạ đẳng mà.
"Vâ-vâng"
"Cái giá thấp nhất của thấp nhất hả.Bọn chúng có thể là những kẻ đáng kinh ngạc.Nhưng, 500 vàng hử."
Một biểu hiện tục tĩu thoáng qua gương mặt tên đàn ông. Tôi có thể nói Rinon đang thấy kinh tởm.
Dẫu vậy, thấp nhất của thấp nhất hử.Với số vàng như vậy.Đáng sợ.Với những mặt hàng mới lạ như thế, mấy tên đó có cách nào khác ngài bán chúng với giá cao sao.
"Này này一! Cho tôi gặp Onee-chan đi! Nếu tôi nói cho mấy người biết nhiều chuyện thì các ông sẽ cho tôi gặp chị ấy đúng không?!"
"Oi oi, mấy từ đó mày chỉ nên nói sau khi làm việc một cách đàng hoàng thôi đúng không? Chỉ có thế này thôi thì còn lâu mày mới được gặp con chị"
... Rầm.
Bắt cóc trẻ con rồi còn khiến nó làm mấy công việc ngu ngốc.
Sát ý của tôi bỗng trào lên.
Tôi thực sự nghĩ xem mình có thể bắn hắn ta từ khoảng cách này không.
Mình có thể làm được.
Làm thôi.
Tôi bắt đầu niệm phép.Rồi lại nghĩ về việc đó.
Chậc, nếu bây giờ tôi làm vậy thì Rinon sẽ trông thấy cảnh hắn ta chết trước mặt em ấy.Đột nhiên chứng kiến một người chết trước mặt mình, không khéo việc đấy còn để lại chấn thương tâm lý.
Chết tiệt, ngươi thoát chết trong gang tấc thôi đấy.
Rinon dính chặt lấy tên đó, hỏi đi hỏi lại, liên hồi. Tôi thở dài để kìm hãm sát ý lại một lần nữa nổi lên.
"Nếu mày cứ khăng khăng như thế thì tao không còn lựa chọn nào khác.Làm nhiệm vụ cuối cùng này. Rồi tao sẽ trả mày cho con chị. Tao cũng sẽ bỏ qua món nợ của chị em mày.
Nợ hử.Hắn nó chỉ là một khoản tiền vặt vãnh với hắn ta.
"!! Ông có thể làm chuyện đó sao?!"
"Đúng ~, dễ ợt .Mày chấp nhận không?"
Tên nói ra điều đó chỉ là một thứ sinh vật cặn bã hạ đẳng,
Tất nhiên Rinon không thể từ chối.
Nhưng...
Tôi giải trừ [Sakai]
Tôi vốn biết kết quả như thế nào.Tôi không muốn trực tiếp nghe những lời đó.
Nếu những điều hắn ta nói là thật thì chị của Rinon có thể vẫn còn sống.
Nếu cuối cùng nó lại là một lời nói dối tôi sẽ khiến hắn ta nhận combo 'lần đầu hành hình' và 'lần đầu gϊếŧ người' của tôi
Không giống như tôi muốn hỗ trợ Tomoe nhưng tôi nghĩ mình có khi đã cư xử hơi bạo lực, nên tôi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Việc này sẽ để sau khi hai tùy tùng của tôi quay lại.Giờ không còn việc gì để làm.
Và khi tôi nghĩ đến Rinon, ắt hẳn mọi việc sẽ dễ dàng hơn cho con bé nếu em ấy thấy tôi đang ngủ.
Sắp 45 phút rồi.
Tôi thở dài và chìm vào giấc ngủ.

Ồn ào.
Ah, hiểu rồi. Tôi đang ngủ đúng không.
Không biết Rinon có sao không?
Thực lòng mà nói, tôi đang nghĩ từ giờ trở đi mình nên àm gì với em ấy.
Nếu ngay khi tôi tỉnh dậy mà hai tùy tùng của tôi mang thông tin về.
Và Rinon 'vẫn sống', tôi định sẽ nổi điên một chút.
Nếu 'không' tôi sẽ thực sự điên tiết lên.
"N, chào buổi sang"
Tôi nhìn xung quanh.Có 4 người.
Chuyện này, fumu, với 'tập đầu tiên' đây là một diễn biến hạnh phúc.
Tomoe, Mio, một cô gái giống y hệt bức chân dung và Rinon.
"Waka! Anh tỉnh dậy rồi"
"Waka—sama, chào buổi sáng"
Không ngờ họ lại dùng chào buổi sáng khi trời vốn đã tối như thế này, có phải? Trả thù tôi vì đã không để họ ngủ? Hay nó là cách chào hỏi kiểu kinh doanh?
Hai người tùy tùng của tôi chào hỏi đúng như mong đợi.Ít ra họ nên làm thế.Dù sao chúng ta cũng đang ở trước mặt người khác.
Rinon đang tránh ánh nhìn của con bé.
Và chị gái của Rinon đang cúi sâu đầu.Tư thế của cô ấy đẹp thật.Nếu cô định gập đầu sâu như thế thì hãy làm dogeza đi, nó dễ chịu hơn nhiều.
Giờ cô chị đã an toàn rồi. Cô em gái thì quay lại có ý đồ phạm tội, không, có khi con bé bị bắt gặp. Việc Mio không gϊếŧ em ấy có lẽ bởi vì Tomoe.
Cô nhóc may mắn làm sao, không, cả hai chị em gái hử. Đến mức tôi muốn họ chia sẻ một chút với mình.
"Cô gái, ngẩng đầu lên"
Tomoe bảo cô chị và cô ấy rụt rè ngước mặt lên.
[Thứ lỗi cho tôi vì viết như thế này.Cô có thể đọc đúng không?]
Em gái có thể nhưng chị lại không thể, việc như vậy không đời nào lại xảy ra đúng không?
"A, wa, vâng! Việc ngài đã cứu tôi chỉ với lời cầu khẩn này, thực sự cám ơn ngài, rất nhiều"
Lo lắng đến nỗi cô ấy vừa cảm ơn tôi vừa vụng về lắp bắp. Sao thế?Cô ấy là người không quen với người lạ sao?
Nhưng nói chuyện thì có thể được.Được rồi.
Dù vậy, cô ấy cũng khiến tôi ngạc nhiên. Kể cả câu nói 'wa wa wa'. Ngoài màu tóc ra, cô chị giống như một bản sao chính xác của cô ấy.
[Cô cứ tự nhiên nói theo cách mình muốn. Cô không phải tùy tùng hay tương tự vậy nên]
"Anh thấy đấy, cô ta quay trở lại với đủ chân tay waka"
"Cô ta bị chuốc vài thứ thuốc gây nghiện nhưng em vốn đã loại sạch chúng rồi"
Hai người, báo cáo như thế không khác nào đòi tôi khen thưởng cả.Nhưng bọn họ đúng thực đã làm rất tốt.
Vậy ra Mio có kỹ năng giống như trung hòa chất độc hử.Thứ này có thể hữu dụng đây.
Tôi lần nữa nhìn vào gương mặt cô chị.Giờ nghĩ kĩ, gương mặt cô ấy quá ấn tượng đến nỗi tôi không nhớ ra tên.Uhm, là gì nhỉ.
Tôi rõ ràng đã nghe nó từ Rinon nhưng vì vài lý do nào đó, tôi không nhớ ra được.
Nhưng...
Khi đang định hỏi cô ấy, nhìn lướt qua từ tóc cho đến ngón chân
Càng nhìn tôi lại càng cảm thấy cái mức độ này không thể nào chỉ "trông giống cô ấy".
Hai thế giới khác biệt và thế đó, vẫn còn hai quả dưa hấu sừng sững kia, vi diệu thật.
Cô ấy cao hơn tôi một chút.Và kiểu dáng ấy trông như đã phát triển đày đủ.Phần ngực thì to khỏi nói.
Vẻ ngoài của cô ấy, nói đơn giản không khác gì hình ảnh phản chiếu trong gương của 'cô gái ấy'. Chỉ là, ánh mắt có mang chút vẻ hoang dại, đúng hơn, chúng là ánh mắt của mạo hiểm giả.
Ánh nhìn hoang dã tràn đầy sự cảnh giác.
Còn tóc của cô ấy.Cô ấy có màu tóc đỏ giống như em gái mình.Không phải "tóc đen được nhuộm đỏ".
"Hasegawa đúng không?"
Đó là Kouhai tôi nhớ ra được cũng nhờ Tomoe.
Cô gái tỏ tình với một đứa như tôi, hơn nữa, là kouhai tôi đã từ chối và làm tổn thương một cách tệ hại.
Hasegawa.
Một kouhai dễ thương đáng ghen tỵ, hết mình vì cung thuật.
Đó là lý do vì sao nếu tôi biết cô gái này là một người hoàn toàn khác, trái tim tôi sẽ bối rối mất.
Đó là một sự kiện tôi mới phải nhớ ra cách đây không lâu nên càng có lý do hơn, hay tôi nghĩ như vậy.
"Eh?"
Tôi đột ngột gọi cô ấy bằng cái tên đấy.Đôi môi ấy khẽ cử động và từ đó, người chị gái thốt ra âm thanh đáp lại.
Tomoe không bắt được nhưng đôi tai của Mio vểnh lên và phản ứng. Tôi cảm thấy lát nữa cô ấy sẽ xúm lấy hỏi tôi thôi.
Nó là một cái tên đến từ thế giới trước nên có khi họ không coi nó như một tên người.
[Không có gì.Dù sao, tôi đã nghe và nắm được tình huống từ Rinon. Thật may vì cô không sao]
"Gieo nhân nào gặt quả nấy, nhưng anh thực sự đã cứu chúng tôi. Chúng tôi khi ấy đã có thể 'xoay sở' một cách đàng hoàng, nên tôi đã hấp tấp mất.
Cách cô ấy suy xét lại bản thân cũng y đúc Hasegawa.
Có thể khi bản thân nằm xung quanh mức tiêu chuẩn ở chốn biên giới khắc nghiệt này, chắc chắn cô có thể cảm thấy tự tin về điều đó.
Nhưng tôi không biết nên nghĩ gì về việc cô mang em gái nhỏ của mình đến đây.
Sau tất cả, với một sai sót, cô em gái đã thành ra như ăn xin và đi lảo đảo quanh thị trấn vào buổi tối, cô chị bị đánh thuốc và mạng sống thì bị đe dọa.
[Có vẻ như đây là một nơi khá nguy hiểm.Phía bên ngoài thì không phải bàn cãi nhưng bên trong cũng vậy. Tôi có những tùy tùng theo mình nên bằng cách nào đó đã sống sót được]
Tôi đáp lại cô ấy trong khi cười gượng.
Thực tế, level của hai người kia đích thị quái dị.
Nghe thấy bản thân được nhắc đến, biểu cảm của bọn họ thay đổi, không khác gì đang nói 'không có gì đâu'.Trông như kiểu mấy cô đó đang tự mãn vậy.
Thật chứ.
Nhưng ngay khi tôi nhắc đến hai người họ, tôi nhận thấy sự thay đổi trên nét mặt của Hasegawa và cô em gái.
Cô chị di chuyển, cô em thì co rúm lại.
"Sức mạnh hai người tùy tùng của anh mang trong mình thực sự đáng sợ-desu. Đầu tiên, họ xuất hiện trong căn phòng chúng tôi vị nhốt mà không hề gây ra chút tiếng động, thật đáng kinh ngạc.
"Không không, cũng đâu đến nỗi thế"
"Nếu tôi sử dụng năng lực bóng đêm của mình thì mấy thứ như vậy chẳng đáng là bao"
Do đó mà tôi nói vẻ mặt mấy cô thư thái quá rồi đấy. Có giới hạn cho vui vẻ quá đà đấy.
"Đúng thế! Vậy thì nói về bóng tối-desu!Nó giúp tôi loại bỏ độc tố bên trong cơ thể mình, và lúc chúng tôi quay trở về, với đôi tay mình, cô ấy phá hủy cánh cửa được bảo vệ mà không cần niệm phép!"
Gạt cái phần được bảo vệ đi, việc cô ấy có khả năng thanh trừ độc tố thật đáng kinh ngạc.Lần tới, tôi sẽ nhờ cô ấy dạy mình.Dù tôi nghĩ hơi quá để có mà phá hủy cánh cửa, nhưng hiện giờ, một điểm cộng cho Mio.
Tuy nhiên, cho dù vậy, tôi không thể tìm ra một lời giải thích chi tình trạng của Rinon khi mà chị gái em ấy vốn đã trở về.
Đáng ra em ấy bị tên đàn ông đó sai đi lấy tiền, ngay khi em ấy chuẩn bị lấy thì bị một trong hai người kia bắt gặp, có lẽ thế?
Tôi hiểu việc em ấy cảm thấy có lỗi.
Nhưng người chị gái,mục tiêu đích thực của em ấy đã sống sót trở về, nên tôi nghĩ tốt hơn nên có vẻ mặt tươi cười chứ.
Rinon mang biểu cảm trông như đang lo lắng gì đó, có vẻ như đang nói gì đó. Không hề di chuyển, em ấy
"Hơn nữa, bọn canh chừng và tất cả lính đánh thuê đều bị xử lý bởi thể thuật điêu luyện của Tomoe-sama, bọn họ đều bị 'pặc' 'pặc'.
Oh? ... Hay là cô ấy chỉ đang nói quá lên? Dù sao trước đó không lâu tôi cũng đã cảnh báo Tomoe rồi.
"!!! Cô-cô đang phóng đại quá đó Toa. Tôi đâu có làm nhiều đến thế..."
Có tên nào đó ở đây trông nhứ đứa trẻ bị phát hiện làm điều xấu.Cô ta cố gắng ngăn cản Toa nhưng tôi dừng cô ta lại với ánh mắt của mình.Rồi tôi xác nhận Mio cũng đang vã mồ hôi.
Chị gái của Rinon tên Toa, người giờ đang hứng khởi, tiếp tục nói liến thoắng mà không cần tôi thúc dục.
"Ý cô là sao khi nói 'phóng đại'-desu ka! Đó là lần đầu tiên tôi thấy thứ như thế!! Kể cả tòa nhà được xây bằng vật liệu đặc biệt để chống chịu sự tấn công của quỷ tộc cũng bị phá hủy không còn một dấu vết bởi nắm đấm của Tomoe-sama và bóng tối của Mio-sama."
Hai cô kia đang 'a wa wa wa', bọn họ đứng hai bên Toa san với phản ứng không thể dễ đoán hơn được.
"Họ thậm chí còn thổi bay người mạnh nhất của hội Ace, và nhóm 50 mạo hiểm giả đánh thuê khác.
...Uh, này?!
Gì chứ?!Chuyện gì đang xảy ra thế này?!Đừng nói là trong khi tôi đang ngủ thì nó lại hóa ra thành 'mọi thứ đều đã được giải đáp, hãy trông đợi tập kế tiếp'?!
(note: nghe cứ như conan)
Thật may khi tôi có cái mặt nạ này.Chắc chắn mặt tôi giờ phải thể hiện nhiều xúc cảm lắm. Eh, nước mắt sao?
Tôi không có biết đến thứ cảm giác này.
Những lời nói của Toa đụng đến trái tim tôi theo cách mà tôi không ngờ tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.