Đó thực sự là một cuộc thảo luận kinh doanh sao?
Một cảm giác ớn lạnh như thể tôi vừa được thấy điều gì đó khác lạ, một thứ gì đó đáng sợ…
Trong phòng tiếp tân chỉ còn mỗi mình tôi.
Ngồi gãi chân sau khi cởi dày và tựa lưng vào chiếc sofa có phần hơi thô cứng.
… Đúng rồi, khá là hay nếu có một phòng tiếp tân với yêu cầu khách phải cởi bỏ giày của mình.
Có thể là một vườn trà hoặc là một căn phòng kiểu Nhật bản. Sẽ khá là tuyệt nếu có một nơi ban chỉ đơn giản là đặt chân lên thảm.
Suy cho cùng thì tôi có cảm giác chiếu tatami được khá nhiều người lựa chọn… Nhưng mùi hương mà chúng tỏa ra khiến tôi cảm thấy thực sự như đang ở nhà…
“Không phải vậy.” (Makoto)
Tôi tự đáp lại những suy nghĩ của bản thân khi đang ngồi một mình trong căn phòng.
Một số thương nhân đang đứng đợi tôi ở phòng chờ…
Họ thực sự đứng chờ.
Nghĩ lại thì, nhóm người đó từ đầu đã khá là kì quặc.
Họ nên có công việc của riêng mình, tuy nhiên, họ bắt đầu nói về tình trạng hiện tại của Tsige như thể để đánh trống lảng.
Hơn nữa, không có bất kì câu hỏi nào đáng để tâm đối với phương diện của một thương nhân.
Nói toẹt ra, phí thời gian thấy bà.
Áo giáp, vũ khí, vật liệu, thực phẩm và đồ uống.
‘Giờ nghĩ lại, chúng tôi đã nói chuyện với những công ty hàng đầu thường xuyên hơn’, đó là những gì họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tsuki-ga-michibiku-isekai-douchuu/2312135/chuong-428.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.