“Đạo trưởng xin dừng bước, Thiên Quân có lệnh, từ nay về sau khôngcho phép đạo trưởng bước qua Nam Thiên môn một bước!” Thị vệ mặc giápmang thương dài ở Nam Thiên Môn nghiêm túc chặn lão đạo tóc trắng đangbước phăng phăng. Mặc dù lịch sự, nhưng hành động lại cực kì dứt khoát,không hề có vẻ yếu mềm.
“Không liên quan . . . . . .” Người tóc trắng bất giác nhíu mày,thuận tay gõ phất trần trên đầu người ta. Ặc, chính xác là gõ vào mũ antoàn của người ta: “Nếu bần đạo thật sự muốn đi vào, thì hai người cáccậu có đem thêm con cháu muôn đời cùng tiến lên cũng không ngăn lạiđược.”
Vệ binh vẫn nghiêm túc như tượng sắt: “Xin đạo trưởng tự trọng. Thiên Quân đã có lệnh, nếu đạo chủ cứ quyết xông vào, thì sau đó thuế má củatam giới tăng thêm mười lần.”
Lão đạo tóc trắng: =.=
Anh biết rõ người này bây giờ đã nói là làm, đã nói ra thế rồi thìcũng không dám xông vào nữa. Lão đạo áo trắng bên cạnh nhìn anh với vẻranh mãnh: “Thế nào? Giờ thì ngay cả cửa cũng không cho cậu vào rồi.”
Lão đạo tóc trắng sờ sờ mũi: “Đạo hữu ông hiểu lầm ý của cô ấy rồi.”
“Hả?”
“Cô ấy không cho ta bước vào Nam Thiên môn một bước, đó là khuyến khích bần đạo leo tường.”
Lão đạo áo trắng: “. . . . . .”
Tại Dao Trì, Thiên Quân trên danh nghĩa hiện tại của tam giới đangcầm một ít thức ăn cho cá ăn. Lan Y đứng lặng yên bên cô. Mắt cô vẫnkhông nhìn thấy gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-yeu-nghiet/2113901/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.