Ở một viện yên tĩnh sâu bên trong Bích Lạc hải, Lan Y bưng thuốc đẩycửa đi vào. Đồ đạc bên trong cực kỳ đơn giản. Trên giường có một ngườingồi thẳng. Mái tóc đỏ của anh giống như lửa đốt trên vai. Lông mày đậmnhư dáng núi. Mặt mũi tiều tụy cũng không mất vẻ ngạo mạn. Giờ phút nàyanh đang nhắm mắt ngồi xếp bằng, hai tay bấm quyết đặt trên gối. Nếunhìn kĩ một chút, lại thấy có một ổ khóa yêu còng trên tay, bên trên còn làm thuật giam cầm.
Nghe được tiếng động, anh đột nhiên mở mắt, đôi mắt như có điện, chính là Phong Ma mà bên ngoài đồn đại là đã băng hà!
“Uống thuốc nhé.” Giọng nói của Lan Y vẫn dịu dàng. Ánh mắt Phong Manhìn đến cô, con ngươi tím như thủy tinh không chớp một lần, cũng làkhông đáp lời.
Lan Y cầm cái muỗng lạnh đút cho anh, anh chợt giơ tay hất đổ chénthuốc. Nước thuốc màu vàng đổ lên người Lan Y. Cổ tay như ngọc đỏ ửng.Thế nhưng anh lại quay đi: “Cô tới làm gì? Tôi đã biến thành tù nhân tàn tật, cô cố ý đến xem tôi có tội nghiệp hay không sao?”
Tính tình anh như vậy đã nhiều ngày, Lan Y cũng không so đo. Cúingười dọn dẹp mảnh vỡ của chén thuốc, vừa thu dọn vừa lau mặt đất sạchsẽ. Phong Ma nghe thấy tiếng vang của mấy mảnh vụn, trong lòng buồn bựckhông sao ngăn nổi: “Sau này cô đừng tới nữa.” Giọng nói của anh lạnhnhư băng: “Phong ma chỉ là một con ma đã thất thế, không có giá trị,cũng không nhận nổi sự thương hại của cô.”
Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-yeu-nghiet/2113887/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.