Chương trước
Chương sau
Cổ kiếm khẽ vung, bụi mù đầy trời. Tóc đỏ nhuốm máu ở trong nhánh cây quấn quýt bay vờn trong bão cát. Pháp lực chưa hồi phục, thương thếtrầm trọng , Phong ma không cam lòng. Đột nhiên anh ta nhớ tới khuôn mặt thanh thúy nhiều năm trước, khi đó cô luôn mang theo nụ cười ngọt ngàokhông toan tính, lúc anh hôn mi tâm cô, nói cho cô biết anh sẽ sớm trởlại. Từ đó biệt ly rất lâu.

Cổ kiếm của đạo chủ vung lên, mối hận trong lòng anh có thể bao phủcả tam giới. Có rất nhiều nếu như, nếu như không phải là Mi Sênh, thìnăm đó anh có thể đánh lên Tiên giới; Nếu như không phải là Mi Sênh, anh sẽ không bị phong ở Vô Hận Thiên vài ngàn năm; Nếu như không phải là Mi Sênh, có lẽ anh sẽ sớm trở về bên cô; Nếu như không phải là Mi Sênh. . . . . .

Nhưng mà cuối cùng không có nếu như, anh cười nhẹ: “Năm đó cậu vừanhảy khỏi Tru Tiên đài, làm khuynh đảo bao nhiêu ngọc nữ tiên tử. Nhưngchẳng qua là lừa dối đám người già đó thôi. Quả nhiên là tính mạng củaTư Chiến Thượng Thần, có mất cũng phải mất cho chúng sinh, làm sao cóthể vì một nữ nhân!”

Đạo chủ làm sao không biết Phong Ma đang trì hoãn thời gian. Anh khẽmỉm cười, mắt màu lam sâu thẳm tựa như biển: “Cho dù miệng lưỡi của anhcó tốt cỡ nào, cũng có thể thoát khỏi một kiếp này hay sao?”

Trong thâm tâm Phong ma cũng có chút hi vọng xa vời. Làm chung với Mi Sênh bao nhiêu năm, người này cực kì tàn nhẫn, lòng anh biết rõ hơnngười khác. Nhưng mà không cam lòng, làm sao anh có thể cam tâm! !

——

Cổ kiếm vung lên mang theo âm thanh lạnh lùng, một chiêu đã chémphăng nửa ngọn núi. Người ở trên không trung nhìn xuống không cảm thấycó gì to tát, kiếm vung một vòng đã vào trong vỏ. Trong lòng nhung nhớđến hình dáng mất hồn ở trong núi rừng kia, anh không đi xem xét thi thể Phong Ma mà vội vã quay lại rừng. Mộc Phi Huyền đã tỉnh lại, Mi Sênhchỉ phất tay bảo anh ta: “Đi xuống xem xét thi thể phong ma.”

Sâu trong rừng, ánh mặt trời vẫn còn chiếu sáng loang lổ, dấu vết hỗn độn vẫn còn trong cỏ, tựa như một giấc mộng xuân vẫn ở trước mắt, chẳng qua là không thấy người đâu.

“Tiểu Thất?” Anh nhẹ giọng một gọi, tiếng vọng giữa núi rừng đáp lạianh. Nhưng không có ai nghe thấy. Anh nghe thấy tiếng vang cổ quái vọng ở trong rừng sâu.

Anh đứng giữa cây xanh cỏ dại, tóc bạc áo trắng, bay bay như tuyết rơi.

Thật ra thì cũng tốt, nếu như không thế, sau này làm sao diễn kịch đây?

Năm trăm năm, tâm ma mang theo Thất Diệp đi qua rất nhiều nơi. Trướckia lúc cô còn là một gốc cây, Xà Quân thường kể cho cô nghe chuyện xưa. Trong chuyện xưa ma luôn là cái gì rất xấu xa, ăn tươi nuốt sống, làmcon người ta lụn bại. Trong chuyện xưa thần tiên luôn là kẻ cứu vớt thếnhân, là anh hùng, bọn họ vô dục vô cầu, chỉ vì chúng sinh trong thiênhạ mà làm tất cả.

Khi đó cô cùng tất cả các tiểu yêu đang tu tiên bên cạnh đều khátvọng một ngày có thể sánh cùng trăng sao, giống như các tiên tử diệt trừ mọi tai ương.

Lúc ấy nào có ai nghĩ tới, ngàn năm sau, cô lại lấy thân phận ma đầudu tẩu trong trời đất này. Người của Diệt Tự Cảnh đuổi theo cô, nhưng mà sao người kia vẫn chưa tới?

Có lẽ cuối cùng anh không còn sắm vai nhân vật cho cô sự ấm áp nữa,có phải thế không? Hóa ra màn kịch này đã hạ rồi sao? Đến lúc kết thúc,thậm chí còn hơi luyến tiếc, cô cười tự giễu.

Ma Tôn hoàn toàn không nghĩ tới anh lại vẫn có thể tỉnh lại, hai mắt mở ra, cỏ xanh non mềm cùng mùi hoa len vào mũi, anh cứ cho là ảo giác. Nhưng mà không phải.

“Ma Tôn đại nhân, ngài rốt cuộc cũng tỉnh lại.” Cái giọng nói này rất nhẹ, mang theo nụ cười thanh thúy. Trong nháy mắt Phong Ma chợt hốthoảng, anh vừa quay đầu liền thấy Lan Y. Lúc ấy cô mặc áo màu nước, tócđen vấn cao, lông mày mỏng, hoa tai trân châu thật dài rung theo bướcchân, dáng vẻ cực kì dịu dàng thanh nhã.

“Cô là ai?” Anh khó khăn mở miệng, hôn mê một thời gian, tiếng nóikhàn khàn, nhưng vẫn không giảm bớt khí thế uy nghiêm. Lan Y mang nướctới, anh không khỏi có ấn tượng tốt với cô gái này, giọng nói cũng hòahoãn chút ít: “Đây là nơi nào?”

Lan Y mỉm cười: “Gia chủ có lệnh, nếu Ma Tôn đại nhân tỉnh lại, xinlập tức đi gặp cô ấy.” Cô dừng lại, lại nói: “Nơi này là Bích Lạc hải.”

Xuyên qua từng bụi trúc, nhiều loại hoa nở rộ, đường núi quanh conhưng bằng phẳng nên cũng có chút thú vị. Ánh mặt trời chiếu thẳng xuống nơi này, không có bốn mùa, chỉ thấy sương lượn lờ, tiếng chim hót mừngvui.

“Là cô?” Trong đình Nguyệt lãng quả nhiên là người kia. Tóc dài củacô không cài bất cứ trang sức gì, đen như thác nước chảy qua váy. Bàntay trắng nõn nà, nhìn hư vô xuống chân núi. Một con chim lặng lẽ đứngyên trên vai cô, nghiêng đầu, dùng một đôi mắt hạt đậu sáng long lanhđánh giá anh.

Mặc dù Ma Tôn đại nhân trong lòng nghi ngờ, nhưng anh vẫn chọn ngồixuống đã. Màn tơ màu trắng trong đình mơn trớn mặt anh, mang theo vàicánh hoa rơi có mùi thơm ngát. Thất Diệp ngồi đối diện anh, Lan Y dângtrà, cô mỉm cười: “Thương thế của Ma Tôn đã khá hơn chưa?”

“Đa tạ Bích Lạc thượng tiên quan tâm, ” Ma Tôn nửa nghiêng người, đáp vô cùng cung kính. Đột nhiên anh thấy ngạc nhiên với cô gái này: “Ngoại thương nội thương của Bổn tôn chắc cần phải điều trị một thời gian.Nhưng mà giờ này thượng tiên đúng ra phải ở bên cạnh Mi Sênh mới đúng,sao lại ở Bích Lạc hải? Lấy cá tính của Mi Sênh, cho dù thế nào cũngkhông bỏ qua cho bổn tôn mới đúng.”

Cô tránh không đáp: “Bích Lạc hải mặc dù không phải là vùng đất thầntiên, nhưng ít ra cũng yên tĩnh, không bằng Ma Tôn ở lại đây đợi thươngthế tốt lên rồi tính tiếp.”

Dứt lời, phía dưới có tiểu tiên báo lại: “Chủ nhân, bên ngoài có tintức, Bích Lạc thượng tiên ở nhân gian đả thương người vô số, là kẻ thùchung của tam giới.”

Nụ cười của Thất Diệp sâu hơn chút ít: “Kẻ thù chung của tam giới? Ha ha.”

Phong ma nhìn cô, đột nhiên sắc mặt đại biến, thất thanh nói: “Thiên Ma Liệt thể? ? ?”

Cảnh giới quan trọng thứ hai của Mộc Xuân Phong, Thiên Ma Liệt thể!Truyền thuyết bộ tâm pháp này là do Thần Mộc Tinh Vương sáng chế, trongba cảnh giới, cảnh giới đầu tiên là cây khô hồi xuân, cảnh giới thứ haiThiên Ma Liệt thể, mà cảnh giới thứ ba chính anh cũng chẳng biết là cáigì. Cũng bởi vì nó thực sự quá thần kỳ, Thần Mộc Tinh Vương hơn sáunghìn năm mới đạt tới cảnh giới thứ hai, mà Thất Diệp Linh Chi bất quácó đến hai ngàn năm đạo hạnh, sao lại có thể có tu vi như thế!

Trong lòng anh thất kinh, nhưng mặt lại không tỏ ra vẻ gì: “Chúc mừng Bích Lạc thượng tiên, trong thời gian ngắn đã thông hiểu đạo lí của Mộc Xuân Phong.” Nhìn qua thần sắc của Thất Diệp, lại hỏi dò: “Nhưng màthượng tiên cứu bổn tôn, chỉ e Tư Chiến Thượng Thần sẽ không đồng ý?”

Thất Diệp mỉm cười: “Thật ra thì không có nghĩ đến việc này, cũng không có gì không tốt, có đúng hay không?”

Diệt Tự Cảnh mấy lần xuất thủ đều thất bại. Đạo chủ vẫn chưa chínhthức giao phong với Thất Diệp. Người ta đều nói là anh không tìm được,hoặc là không nỡ. Tâm Ma uống máu tươi, dùng tốc độ nhanh nhất hoàn toàn không chế thân thể này. Sau đó, là lò luyện hóa Phần Thiên.

Thất Diệp không xuất thủ hết sức lực, nhưng lúc nhìn người kia lấy tư thái hoàn toàn xa lạ đứng trước mặt cô, cô đột nhiên rất muốn vỗ tay,nhưng sao lòng lại đau thế này?

Lúc cô bị nhốt trong túi càn khôn đưa vào Vô Hận Thiên. Cô nhớ tớitình cảnh 1500 năm trước, anh cất cô trong chén mang về Diệt Tự Cảnh.Khi đó cô cũng sợ hãi, nhưng chỉ là sợ mà thôi. Mà bây giờ, 1500 hóa ralại là một âm mưu, mọi nụ cười cùng dịu dàng của anh đều là một tròchơi, thì cô không sợ nữa.

Lúc mũi tên kia của Xà Quân đi xuyên tim, cô cứ nghĩ đây là lần cuốicùng mình rơi lệ. Mà bây giờ, có lẽ là lần cuối mình đau lòng đi.

Bên ngoài lò Phần Thiên đạo chủ đạm mạc nói: “Được rồi, bắt đầu đi.”

Trong lò Phần Thiên, nước dần dần nóng lên, tiếng vang nặng nề, trước mắt vẫn tối tăm như cũ.

Vô luận ta là Mi Sênh hay là Thanh Dương Tử cũng không quan trọng,quan trọng là … Ta yêu nàng. Ta sẽ dùng cuộc đời của ta, yêu thươngnàng, cưng chiều nàng. Chúng ta cùng nhau trồng đủ loại hoa mai ở BíchLạc hải. Từ nay về sau sẽ không còn một mình nàng cô đơn ở Bích Lạc hảinữa . . . .

Nỗi đau như kim châm từ đáy lòng thấm ra đến đầu ngón tay, nước sôiđâm vào da thịt, không khí ít dần, màu hổ phách từ từ tản đi, mà Tử Hàthánh y lại không làm sao ngăn được sức nóng của lò Phần Thiên. ThượngCổ thần khí, nó rất nhanh đã bị luyện hóa. Tâm ma thoát ra khỏi cơ thểcô, hừ nhẹ một tiếng, từ từ chìm xuống đáy lò.

Cổ tay Thất Diệp cố chấp vịn vào mép lò, khóe môi cô khẽ nhếch lên,cảm giác mình là một diễn viên vô cùng chuyên nghiệp. Biết rõ tất cảkhông phải là thật, đến cuối cùng vẫn có thể đau đến thế.

Bảy bảy bốn mươi chín ngày, ngoài lò như nháy mắt, trong lò như ngàn năm.

Tất cả công lực của cô đã tiêu tán, trâm hoa lan ở trong tay, đã giữgìn mấy trăm năm, nay vẫn muốn trả lại. Từ nay về sau, quên mất ưuthương, quên mất tiếc nuối, cũng quên mất từng có hy vọng xa vời. . . . . .

Trâm trong tay bị người lấy đi, người kia nhẹ giọng hỏi: “Còn có gì muốn nói không?”

Cô kiên cường nhếch khóe môi lên, nhưng lại không nói ra tiếng nào,sau này ngồi trong đình Nguyệt Lãn cũng cười, cười đến lòng đau như cắt.

Từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ … tin tưởng tình yêu nữa rồi. Cô nghĩ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.